- Trang thơ

Hũ bạc của người cha
Ngày xưa ở xứ nọ Có vợ chồng ông già Ông bà rất chăm chỉ Tiếng thơm truyền rất xa. Hết tỉa đậu trồng lúa Lại chặt củi đốt than Gom góp từng đồng lẻ Dành dụm giấu góc sàn.


Đò ơi
vô tình nhặt được tuổi thơ trong màu hoa phượng rơi bờ Hồ Tây tần ngần năm tháng trong tay màu hoa đỏ vẫn y ngày xa xưa hình như ai gọi


Duyên
Vô tư đá cõng chữ DUYÊN Để cho đôi lứa đứng bên chụp hình Duyên là cầu nối hữu tình Cho nhân thành quả cho mình thành ta


Day dứt
Trong ngôi nhà mai sau Em sẽ dồn công bày biện thư phòng nơi anh viết Còn lại sao cũng được Kể cả chốn ăn ngủ của chính mình. Đang nguyện đinh ninh Em bỗng thấy trượt qua màn hình facebook


Độc đắc
Em bảo người đang xuân Trong trời đất vừa sang năm mới Sao ngồi yên ép xác? Nếu anh không tĩnh tại đến như buông bỏ hết Sao gặp kỳ duyên em Giữa mênh mông thăm thẳm thế gian này?


Loài hoa mang tên em
Em mang tên của một loài hoa cỏ Vươn dậy hình hài trong bão tố, mưa sa... Tâm hồn em cũng đẹp tựa loài hoa, Bao năm tháng vẫn hiền hòa hé nở. Hương hoa em len vào trong hơi thở


Giông gió hai phương
Một phương giông gió bời bời Một phương bão tự lòng người...bão ra. Giá đừng nụ… giá đừng hoa Đừng xanh ngăn ngắt... giá mà … người ơi!
