
- Trang thơ

Xanh
Mùa nào mà cỏ chẳng xanh Mưa xuân ta rắc long lanh mỗi ngày Hè gieo những hạt mê say Để thu đủng đỉnh đầy tay hoa vàng Se se đông lạnh mơ màng
Là vậy sao anh?
Em lê bước... chiều hạ buồn tơi tả... Trời giăng mây... lã chã giọt mưa bay... Gió gầm gào.... cơn thịnh nộ cuồng say! Và suối lệ đã dâng đầy mắt ngọc..
Nói với anh
Em chợt hỏi sao anh buồn đến thế..? Biết bao lần ướt đẫm lệ trang thơ, Giữa đời thường mà như thực, như mơ... Luôn khắc khoải trong đợi chờ hư ảo! Và em hỏi anh ép mình gượng gạo Chôn chặt lòng trên ốc đảo cô đơn,
Sau
Sau mùa gặt cánh đồng hoang Sau giàu có lá bần hàn cỏ hoa Sau non trẻ tới tuổi già Sau tài hoa thực mới là tài năng Sau tròn lá lúa vầng trăng
Chào ngày mới
Hãy bắt đầu ngày mới Bằng một nụ cười tươi! Quên mọi chuyện tiền bạc vì mệt mỏi đủ rồi... Buổi sáng nếu có thể Vươn vai, hít thở sâu Bầu không khí trong sạch
Nguyễn Huy Thiệp
Những ngọn gió Hu Tát thổi ông về Hà Nội Tướng về hưu khát muối mặn của rừng Kiếm sắc thế không sắc bằng phẩm tiết Không có vua, không con gái thủy thần
Họp lớp Tám nhô
Lớp Tám Nhô như một đầm sen Từng bông một nhô trên mặt nước Mầu sen thắm chứa chan mộng ước Hương sen thơm quấn quýt trưa hè



