
- Trang thơ

Có voi đòi Hai Bà Trưng
Có rau muống, đòi húng thơm Có ngô, khoai, sắn đòi cơm tám rền Có chăn chiếu đòi thêm mền Đòi ga trắng trải nệm êm tân thời
Từ ta và địch nghĩ về nhân dân
Dân là địch, ta là ta Ta là địch hay địch là ta đây Địch chỗ kia, ta chỗ này Do chăng quyền lực, đất đai, bạc tiền Đau biết bao, lúc hòa bình Dân thành địch của chính quyền vì dân
Một khúc đoạn trường
đàn ngựa dữ đạp cối nước thượng nguồn cơn thịnh nộ trắng xóa từng mảng rừng tróc lở ngực núi vỡ òa đổ xuống vực sâu những mùa xanh biếc lấp đầy đêm khuyết lênh láng hồ trời
Em có nhớ
Em có nhớ những buổi chiều lộng gió Nhìn mây bay nhuộm tím phía chân trời Quên và nhớ giữa hai chiều hư thực Đêm xuống lâu rồi, thấy khuyết một vầng trăng
Hỏi
Hỏi ai nhặt nắng bên hồ hỏi ai gom gió mùa thu về trời hỏi ai tạo sóng biển khơi Hỏi ai mây trắng trên trời bơ vơ Hỏi ai sao mãi thờ ơ
Chiếc lá
Âm thầm nhặt lá vàng rơi, Thả hồn phiêu lãng về thời dấu yêu... Chiếc này mới rụng ban chiều, Vào khi hai đứa thả diều cuối thôn.. Chiếc này rơi xuống muộn hơn..
Sapa mùa lúa chín
Anh đến Nậm Than, em chờ bên nương lúa Nậm Cang, anh ơi, lúa đã uốn câu vàng Ta tới Tả Phìn, chân ta qua Tả Vạn Tay nắm tay leo lên ruộng bậc thang



