- PHẠM HỒNG OANH
PHẠM HỒNG OANH
Sinh năm 1972, tại Vũ Thư Thái Bình. Tốt nghiệp ĐHSP Hà Nội. Hiện là Giáo viên trường THCS Vũ Phúc, Thành phố Thái Bình. Hội viên Hội VHNT Thái Bình. Theo học lớp đào tạo bồi dưỡng thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn học của Hội VHNT-Thái Bình từ năm 1985-1987 .
Trích đoạn cùng thu
Này nỗi nhớ, khóc xong rồi buông nhé, Hoài niệm chi, u uất mà chi, Lá bây giờ không còn của vườn xưa, Hoa đã khác và mùa thu cũng khác.
Muối dưa
Tươi cái mất, héo cái còn/Tôi đem nén những nỗi buồn làm dưa,/Tưởng vừa chớm đến độ chua/Lại ra vị đắng chẳng ngờ vì đâu?
Ta như mùa chưa hái
Mùa thu đang cuối vụ Mắt thu chưa cũ càng Ta dù không lỡ hẹn Sao vẫn chờ đông sang? Có nỗi nhớ hoang mang Chập chờn như mắc nợ
LÃNG ĐÃNG NGÔ ĐỒNG
Ngô đồng à, tôi đã quên cây như quên đi bao chuyện cũ, như đã quên đi cái thời rất trẻ trung, sôi nổi yêu đương nhưng trái tim lệch nhịp, da diết yêu người nhưng người chẳng yêu tôi. Năm tháng đi qua, kỷ niệm cũng đi qua và cảm xúc cũng vậy, cứ đi qua trong lặng lẽ, trong đơn phương, trong cả những rối bời.
DÁNG THU
Chiều nay ngập ngừng chân bước Đếm từng chiếc lá khô rơi Lòng ai chưa lường hết được Những điều cứ ngỡ xa xôi.
Lời của cuối thu
Cây vừa trút lời xao xác lá, Thu hay là mùa cũ đang qua, Trời như dãi bao nhiêu lững thững Có con đường đi mãi, chẳng thể qua.