- BÙI YẾN
Em - xa
Xin em đừng chạm đáy của niềm đau Đừng xót xa về một điều không thể Tôi đã đi, em đừng quay trở lại Khu vườn xưa hoa dại với bướm vàng.
Dang dở
Sao em làm mình dang dở Khi thương nỗi nhớ của tôi Bâng khuâng ráng chiều rực đỏ Đâu hay mây đã cuối ngày Sao em làm mình dang dở Khi nghe mưa hát bên đồi Dẫu dạt dào mà chốc lát Nắng lên khô khát kiệt cùng
Là phụ nữ
Càng ngày phụ nữ càng vùng lên càng hiện đại thì lại càng nên biết giá trị của mình, nhất là các bạn trẻ. Chắc 7x bọn mình giờ là thuộc thế hệ cuối cùng còn mang tư tưởng của phụ nữ thời xưa. Lấy chồng mặc định sẽ sống với chồng cả đời nếu sóng gió không to đến nỗi lật cả thuyền.
Nợ
Cho em được nợ anh mùa thu Nợ cơn mưa không còn ào ạt Nợ cái nắng chỉ còn vàng nhạt Mà vẫn đủ làm rưng rưng heo may Cho em được nợ anh Một ngày chân quên lối hẹn
Em và Tôi Mùa Thu
Chẳng đủ dại khờ để bất chấp có nhau Chẳng đủ tin để một lần dám nói Chẳng đủ say để cuồng quay giông bão Chỉ cuối ngày lặng lẽ nghĩ về nhau Mình đã qua thời tuổi trẻ còn đâu Lại gặp nhau khi mái đầu không còn xanh như trước
Ra đi
Người ra đi xin như giọt mưa hiền Cho đất lại bình yên màu xanh cũ Nắng rực rỡ trong chiều như nhắn nhủ Thoáng chút gì hương bưởi Tháng Ba ơi!
Biển
Lần đầu ra biển là khi mình học cao đẳng năm hai. Suốt thời thơ bé, biển chỉ có trong những trang sách. Ấn tượng đầu tiên về biển là mùi biển. Chỉ biển mới có thứ mùi ấy: nồng nồng, mặn mặn, tanh tanh. Cách biển khoảng 2 km đã ngửi thấy mùi biển và vì thế, những lần đi biển sau đó, ngửi thấy mùi biển là đoán được biển còn bao xa.