- BÙI YẾN
Đông về
Đông về, se sẽ và chầm chậm nhưng đủ ngấm vào hồn người những lắng sâu, đủ để người ta nhớ lại những mùa đông đã xa lắm, những mùa đông chỉ còn trong hoài niệm…
Bông mào gà
Chẳng thơ mộng chút nào từ cái tên, hoa mào gà vẫn đi vào tâm hồn bao đứa học trò nông thôn giống như tôi. Nó gắn với bao kỉ niệm của một thời. Cái thời nghèo đói triền miên bên cha mẹ và mỗi ngày đến lớp cùng thầy cô.
Hoa xưa tặng thầy cô
Buổi sáng của một ngày tháng 11, nắng vẫn vàng nhạt và cái lạnh chỉ vừa se se, dìu dịu, mênh mang ... Tôi lại nhớ ngày xưa, khi tôi còn là một đứa học trò nhỏ ở thôn quê, vào cái thời mà cha mẹ nhiều khi còn muốn con bỏ học để đỡ đần việc đồng áng.
Là yêu
Đôi khi mình tàn nhẫn Để bớt một chút đau Đôi khi tình trẻ dại Náu xác thân đã nhàu Làm người đau một ít Ta khóc nhiều hả hê
Cảm thu
Người còn cay đắng mãi Về một lần phôi phai Cơn đau nào phải đá Xót xa thôi trong chiều. Đêm âm thầm gác trọ Tình nhỏ lệ mồ côi
Ru em
Sớm nào rồi cũng tới trưa Tình vừa qua ngõ xa xưa cũng vừa Trời đang nắng bỗng đổ mưa Bất ngờ giông bão cho chừa đa đoan
Bàn về việc dạy con
Tôi từng đọc ở đâu đó rằng: mọi đứa trẻ cần được đối xử như nhau và tôi rất thích những ông bố bà mẹ không cuống lên mắng mỏ hay so sánh con mình với những đứa trẻ khác khi con chưa giỏi, nhất là vào những dịp cuối kì hay cuối năm học.