- TRẦN HUYỀN TÂM
Đọc sách Trời
Ấy là khi thành phố lên đèn Thềm trăng luênh loang ánh bạc Hương trăng ngọt ngào thơm mát Lấp loáng sao trời lung linh. Sau vòm cây là trong veo tiếng chim Là ô cửa bình yên tiếng cười thơ trẻ
Thế giới trong hạt cát
Ta trở về thế giới riêng ta Thế giới thiên kim lung linh hạt cát Biển thuỷ tinh, Biển xanh trong vắt Sóng ngủ quên trên ấm cánh mây mềm. Ta thấy em muôn muốt trắng Loa Kèn Nở thao thiết giữa lòng người đang Tết.
Nói cùng sắc xuân
Ơ kìa chưa hết tháng Hai Mà sao hương bưởi đã cài tóc đêm Mù giăng mây thắp sương viền Giọt đong mắt biếc giọt mềm môi xinh. Gió như tan giữa chùng chình Mưa như không giữa lặng thinh sắc màu.
Không đề
Mai em về, D.C. biết còn ai * Múa điệu lăm-vông, ca lời ví dặm? Đâu ánh mắt ấm bốn mùa gió lạnh? Nụ cười hiền làm Tháp bút ngẩn ngơ?
Một mình
Không có gì khác lạ vẫn là em đó thôi Mà khi anh xa rồi Em sống đời một nửa Không có người đón cửa Khi sớm tối đi về Chẳng có ai vỗ về Những lúc đau, lúc ốm
Hoa Gạo
Mải miết theo về thắp triền gió Tháng Ba Muôn sắc nhớ đỏ một trời nhưng nhức Hoa Gạo ơi Lại buốt căng lồng ngực Trái tim người dưng đau nhói sắc thân gầy
Chiều Fansipan
Nơi đất trời huyền ảo mênh mông Mây ẵm núi, bồng bềnh sương giao bái Nơi bậc đá vẫn đưa đường chỉ lối Nâng chân người nhẹ gót bước lên mây.