- Sáng tác mới
Không phải lúc nào đất dưới chân bạn cũng nở hoa. Con đường nào cũng có những đoạn chông gai, như bầu trời có ngày mưa giông, có ngày nắng ấm. Liệu bạn có đủ dũng cảm, đủ tự tin, đủ nghị lực để nhìn thấy hoa hồng mà bước qua chông gai. Lùi lại đằng sau đồng nghĩa với việc đầu hàng số phận hay tiếp......
Mãn Giác Thiền sư (1052 - 1096) là một vị cao tăng sống ở thời nhà Lý. Chuyện rằng, trước khi viên tịch, ông đã đọc cho các đệ tử nghe bài kệ (kinh kệ), nguyên tác bằng chữ Hán, phiên âm như sau:...
Tôi chưa đến chùa Hàn San ngoài thành Cô Tô (Trung Quốc). Nghe nói đây là điểm du lịch thu hút khách thập phương trên khắp thế giới. Sự nổi tiếng của địa danh này từ trên ngàn năm nay chính là nhờ Bốn (4) câu Đường thi của Trương Kế, một tên tuổi không có gì nổi bật trong hơn 2000 nhà thơ và 5 vạn......
Mùa Xuân đến thật rồi đấy! Đã thấy hơi thở của Mùa Xuân dần hiển hiện giữa đất trời bao la. Đã thấy đất trời đang tấu lên khúc hoan ca: Mùa Xuân đang về! Mùa Xuân đang về! Thoạt tiên là Gió. Gió bất chợt không còn cái se sắt của buổi sớm mờ sương hay cái trống trải cuối chiều hoang hoải. Nó cũng mất......
Ngẫm đi ngẫm lại, thấy cha ông ngày xưa nói thật đúng rằng, về tâm tính, con người dường như trẻ nít lại. Hình như qua bao bể dâu tang điền, chuyến tàu Sinh, Lão, Bệnh, Tử đang chậm dần đều để cho hành khách có thời gian suy ngẫm mà bước xuống sân ga vĩnh cửu của vòng quay ba vạn sáu ngàn ngày ngắn......
Ba bận suốt ngày nên viết cho con Giờ nghỉ trưa giữa hai ca làm việc, Ba gọi Thanh Huyền, con run lên muốn khóc Bao nhiêu năm trời, con bỗng bé như xưa!...
Không hiểu sao tôi rất muốn ngắm nhìn những chùm hoa Bát tiên sau mưa. Muốn nhìn thật lâu, thật kỹ, chẳng để làm gì cả, chỉ muốn ngắm nhìn là ngắm nhìn thôi. Xét về mọi mặt, cây và hoa Bát tiên chẳng có gì đặc biệt. Cũng bình thường, dân dã ,dễ lẫn trong bạt ngàn hoa lá cỏ cây thôi. Dân gian còn gọi......
Thầy tôi - là Cha tôi đó! Là “Bố”- như mọi người thường gọi bây giờ. Anh chị em tôi trong kí ức tuổi thơ của mình đã quen với những lời gọi “Thầy-Bu”. Có quê kiểng lắm không? Có lạc hậu, xưa cũ không? Với ai, thế nào, tôi không rõ, nhưng chúng tôi đã lớn lên, gắn bó với ngôn từ bình dị ấy quen rồi....
Chuyện rằng thời khai thiên lập địa, mọi vật có thể chuyển hóa lẫn nhau. Tất nhiên là không thể tự chuyển hóa một cách lung tung được. Thế thì chuyển hóa cách nào? Tất nhiên là theo quy luật rồi. Quy luật nào? Tất nhiên là cứ thay đổi về lượng, đến một lúc nào đó sẽ thay đổi chất....
Tiện đang ồn ào về khái niệm "Dân", Mình tìm hiểu thì thấy người ta nói về nguyên nghĩa của "Dân" như thế này: 1. Chữ hay khái niệm về "Dân" vốn thê thảm lắm....
Không ít lần trong đời, tôi đã phải trải qua những ngày đói quay đói quắt. Lẻ gạo, bắp ngô, củ khoai, củ sắn, nắm rau xanh, ngọn cỏ lành lúc ấy quý ngang vàng. Bữa đói, chúng vỗ về, dằn cái cồn cào trong dạ xuống. Khi no, chúng xoa dịu, làm cho nỗi nhớ đồng quê phần nào được nguôi ngoai....
Cả một buổi trưa bồn chồn, vơ vẩn. Tôi lý lẽ với mình: “Có gì khác đâu giữa chiều nay và sáng mai? Bây giờ đã muộn rồi, đường thì xa. Sáng mai đi, sẽ thong thả hơn!”. Nhưng không trấn tĩnh nổi mình. Cái phong thư mỏng manh, bình thản nằm yên, mà cứ làm bàn tay tôi rịn mồ hôi....
Hát ru là một hình thức hát dân ca độc đáo được cho rằng chỉ có duy nhất ở Việt Nam. Lời hát ru được lấy chủ yếu từ thơ lục bát trong ca dao dân ca. Diễn xướng là tất cả mọi người ai có trẻ nhỏ trong nhà và có một tâm hồn thấm đẫm chất nhân văn....
Sông Đồng Nai bắt nguồn từ vùng núi phía bắc thuộc cao nguyên Lâm Viên, Lang Biang ở độ cao 1.770m và chảy theo hướng Tây Nam, chảy qua nhiều ghềnh thác, trong đó có thác Trị An, trước khi chảy về Biên Hòa khoảng 30km. Qua Trị An, sông Đồng Nai trở nên hiền hòa do chảy vào đồng bằng. Sông Đồng Nai......
R.Tagore - thi sĩ Ấn Độ từng viết: “Em thế nào thì cứ thế mà đến”, nghĩa là người ta luôn cần nhau ở sự chân thành, giản dị. Những gì chân thành nhất từ trái tim bao giờ cũng đọng lại lâu dài trong lòng người. Thơ Biên Linh đã gợi cho tôi những xúc cảm ấy....
Chị choàng tỉnh dậy giữa cơn mơ, mồ hôi vã ra ướt đẫm trên trán và cổ. Đưa tay vuốt gọn lại mái tóc, chị cố hình dung lại hình ảnh vừa gặp. Một cô gái có khuôn mặt đượm buồn, đội chiếc mũ tai bèo màu xanh lá cây bàng bạc, bộ quân phục phủ dầy lớp bụi đỏ. Hình như cô đi từ rất xa, rất xa tới tìm chị......
Sự lãng phí thời gian: Thật sự thì chỉ có hành động thì mới có hiệu quả. Chỉ tập trung những người có đầu óc (thậm chí toàn người tài giỏi cả) ngồi với nhau thôi thì vẫn chưa thể có hiệu quả mong muốn, chưa thể lớn mạnh được. Cái cơ bản là phải hành động!...
Có một buổi sáng thức dậy, lấy nước đánh răng, vô ý để nước rơi tung ra từ cái gáo nhỏ, rơi xuống mảnh đất phía sau chum, những hạt nước rơi trúng đầu một cái hạt đang đội mầm nhô lên....
Đã lâu rồi quê tôi không có nước nổi. Tôi vẫn thèm nhớ, khát khao mong được trở về ngày xưa có những mùa nước nổi như một đứa trẻ dại khờ. Vâng, chỉ có những đứa trẻ dại khờ mới mong nước nổi....
Cầm trên tay tập thơ của chị Trần Huyền Tâm, cứ lật giở thêm từng trang, ngân nga thêm từng bài, nghĩ dài nghĩ xa về những năm tháng đã qua, những ngày giờ chưa tới, tôi thấy mình có lỗi với thời gian....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!