
- Sáng tác

Cây đàn và ngọn nến
lặng lẽ dưới lớp bụi kiêu hãnh cây đàn miên man những hợp âm gió không dạt trôi nỗi buồn, chỉ làm đầy thêm nỗi buồn đêm không phai ký ức, chỉ in đậm thêm ký ức miên man dấu tay người để lại
Cảm ơn anh!
Em giấu nỗi buồn sau những nụ cười Trong câu nói, trong những lời em hát Em giấu nỗi buồn vào trong đôi mắt Khi người xưa đi mãi chẳng quay về Em giấu nỗi buồn trong những trưa hè
Mưa phố
Có hạt mưa nào của những ngày xưa cũ Rơi trên vai em khi nắng ngả về chiều Hà thành tương tư nắng mưa bất chợt Người có nhớ gì không nữa? Người ơi !
Buồn ơi!
Lạy Trời ngưng đổ mưa tuôn Cho vơi dòng lệ u buồn đêm đêm. Mưa rơi rả rích bên thềm, Tả tơi, xơ xác nỗi niềm tâm tư... Khung trời ướt đẫm, âm u Mưa như tiếng nấc giữa Thu lạnh lùng.
Có voi đòi Hai Bà Trưng
Có rau muống, đòi húng thơm Có ngô, khoai, sắn đòi cơm tám rền Có chăn chiếu đòi thêm mền Đòi ga trắng trải nệm êm tân thời
Từ ta và địch nghĩ về nhân dân
Dân là địch, ta là ta Ta là địch hay địch là ta đây Địch chỗ kia, ta chỗ này Do chăng quyền lực, đất đai, bạc tiền Đau biết bao, lúc hòa bình Dân thành địch của chính quyền vì dân
Một khúc đoạn trường
đàn ngựa dữ đạp cối nước thượng nguồn cơn thịnh nộ trắng xóa từng mảng rừng tróc lở ngực núi vỡ òa đổ xuống vực sâu những mùa xanh biếc lấp đầy đêm khuyết lênh láng hồ trời



