- PHẠM HỒNG OANH
Mưa
Chẳng có gì để ngạc nhiên hơn Mưa làm ướt những lời chưa kịp nói Anh đáng trách như cơn mưa ấy Chút vô tình làm giá rét thơ em. Sét phũ phàng xé nát bình yên Chớp không thôi những điều hăm doạ,
Đoản khúc Thu
Như một người đi mải miết không ngoái lại nhìn chỉ đến khi mệt mỏi Dừng chân Nghỉ Đấy là mùa thu! Em đã từng đi qua những chặng đường xa
Tạp cảm mùa
Cây vừa trút lời xao xác lá, Em hay là mùa cũ đang qua, Giời như rắc bao nhiêu lững thững Có con đường đi mãi, chẳng thể qua!
Vụn vặt với mưa
Có gì ở phía xa xôi Nắng còn đang nắng mà trời đã mưa? Mưa từ xa xửa xa xưa Mưa từ cái thuở lòng chưa mở lòng...? Thơ em, giọt giọt ròng ròng
Thơ viết cho chồng
Trước nhau ta đã có thời Đam mê, mơ tưởng chân trời đâu đâu, Anh dằng dặc những miền yêu Em ăm ắp với kẻ theo chân mình Vậy mà duyên kiếp nợ nần
Chợt
Chợt đến từ đâu đây Một dáng chiều thao thức Chợt xanh từ kí ức Cả một miền chưa xanh! Chợt gặp tiếng chuông ngân
Cha
Ngày của cha, mà chưa có một bài thơ nào viết về cha, cũng thấy phần nào áy náy. Viết cho mình, cho người thì nhanh thế mà cho cha mình thì cứ ngắc ngứ... chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Lạ vậy!