- TRẦN HUYỀN TÂM
Khúc cổ cầm mùa đông
Em dịu dàng như ngàn nắng tơ bông Như mây trắng tụ về từ xanh ngát Bao ân lành từ ngàn xưa trong vắt Theo em về rực rỡ nỗi niềm riêng.
Trải lòng với “Phượng Thu”
Nhắc nhớ và luyến tiếc. Là “chút lưu luyến cuối mùa gửi sang thu”. Là nôn nao một sắc hoa trái mùa, không ồn ào, không rực rỡ. Sắc màu đỏ ấy đang lặng lẽ cháy giữa trảng màu miên man xanh lá.
Khúc thu phai
Một khoảng trời xanh xanh nắng Biêng biếc ban mai, thắm cánh hoa cười Long lanh mắt nắng sương ngời Lá chín khơi vàng sắc thu lơi.
Thương về Miền Trung
Mịt mùng gió mưa vần vũ Nước ngập trắng đồng, đường hoá sông sâu Bể dâu sóng cuốn đỏ ngầu Chuyến đò chiều lạc dòng không về bến Lũ cuốn người trôi về phía biển Cơn trở dạ giữa dòng quằn quại tử sinh
Không đề
Có chắc rằng khi đến với lặng thinh Lời đã đủ mặn nồng vần thơ khát Có biết rằng khi tâm mình đã nhạt Chữ thanh tao mới rõ tiếng trọn vành.
Miền Trung gió hát
Miền Trung oằn mình gánh bão Mưa xối rách trời, lũ cuốn tan sông Mênh mông nước ngập trắng đồng Nhà cửa, ruộng vườn trôi, chìm, đổ, nát.
Mùa thu về
Mùa thu về thơm hương cánh gió Nắng thu vàng, mây nước trong xanh Ngàn thu qua mảnh đất Hà Thành Lời thệ ước lung linh nhắc gọi. Mùa an hòa bao dung đón đợi