- Sáng tác mới
Sáng mùng 4 tết năm 2006 tôi đang ngủ nướng thì chuông điện thoại reo, tôi lười biếng cầm lên vừa a lô, thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “Thầy cô đang lên nhà em!”...
Người ta thường nói Tây Tạng là huyền bí bởi vì hết thảy cảnh sắc, trời mây, con người và văn hóa ở đó quá khác biệt với những gì ở cõi chúng ta. Cách sống, cách làm việc, cách tu luyện và đức tin của người Tây Tạng có thể nói là nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Đường đi Tây Tạng cũng thực sự......
Cứ đến dịp Tháng Ba về là đất trời Hà Nội lại tinh khôi một màu muốt trắng hoa Sưa. Sắc trắng hoa Sưa làm cho Hà Thành trở nên yên bình một cách lạ lùng. Những bông hoa trắng, thanh tao, dịu dàng, nhỏ xíu, xốn xang lòng người như đang nhắc ta rằng ngày Valentine Trắng, ngày của tình yêu thương đáp......
Một ngày điển hình của tháng Ba. Chẳng hiểu đất trời nay đã đổi thay hay lòng người thấy khác. Buổi sáng, vẫn là mưa khe khẽ buông lơi, như mơ hồ, như chưa từng được gọi tên mưa phùn của mùa xuân. Gió nhởn nhơ, nhẹ nhàng như hơi thở, nhưng vẫn đủ trải nghiệm để tránh chạm vào tâm tư của một người......
Đó là một buổi chiều bình yên cùng với Tình yêu của mình, bên “góc nhỏ riêng tư” của mình … Ngoài kia, tiết trời đã rõ là Mùa Xuân - một ngày Tháng Hai!...
Kho tàng truyện cổ tích dân gian Việt Nam được coi là kho báu mà người xưa đã lưu lại cho con cháu mai sau, giúp các thế hệ Việt thời nay tìm lại được cội nguồn của mình. Nó là một phần của nền văn hóa truyền thống, còn gọi là nền văn hóa thần truyền, là nơi kết tụ những tinh hoa dân tộc, nuôi dưỡng......
Cái điệp khúc này cứ diễn ra như thế suốt gần hai năm qua, kể từ khi Hằng bị suy tim phải nghỉ việc nằm ở nhà chữa bệnh. Minh, chồng Hằng đang hí hoáy lau xe ở cổng định đứng lên đưa tiền cho Hạnh thì Hạnh đã bước nhanh qua. Hạnh luôn tránh giáp mặt với Minh....
Hôm nay 04/02/2020 là ngày Lập Xuân, tức là Xuân Canh Tý bắt đầu từ ngày hôm nay. Lập Xuân rơi vào tháng Giêng nên cũng chính là tiết khí đầu tiên của 24 tiết khí trong năm....
Chợ quê một tháng sáu phiên Ai thương ai nhớ về miền quê tôi Bánh đa, bánh đúc bánh trôi Chè lam, kẹo lạc của thời ấu thơ...
Ngẫm đi ngẫm lại, thấy cha ông ngày xưa nói thật đúng rằng, về tâm tính, con người dường như trẻ nít lại. Hình như qua bao bể dâu tang điền, chuyến tàu Sinh, Lão, Bệnh, Tử đang chậm dần đều để cho hành khách có thời gian suy ngẫm mà bước xuống sân ga vĩnh cửu của vòng quay ba vạn sáu ngàn ngày ngắn......
Một giây hướng Tâm Đức Mẹ tròn nên con vuông, Con giống cha như đúc Sinh trong vòng yêu thương...
Trong phòng triển lãm, tôi bị cuốn hút vào bức tranh ấy đến nỗi mấy hôm sau đều quay lại ngắm nhìn. Một bếp củi, ngọn lửa hồng ấm áp. Chiếc nồi đang sôi, xì ra mấy luồng khói. Mọi thứ cạnh bếp đều lờ mờ trong ánh lửa bập bùng. Chiếc đèn dầu le lói đằng trước mấy cái chai cao thấp. Trên chiếc ghế......
Đời người, ngẫm ra có những chuyến ra đi thì dễ mà trở về thì khó. Cái nơi mà tuổi thơ tôi đã từng ở đó và có rất nhiều kỷ niệm, chỉ cách nơi tôi đang ở hiện tại chừng 20 cây số, vậy mà hơn 30 năm sau, tôi mới lại tìm về....
Chị choàng tỉnh dậy giữa cơn mơ, mồ hôi vã ra ướt đẫm trên trán và cổ. Đưa tay vuốt gọn lại mái tóc, chị cố hình dung lại hình ảnh vừa gặp. Một cô gái có khuôn mặt đượm buồn, đội chiếc mũ tai bèo màu xanh lá cây bàng bạc, bộ quân phục phủ dầy lớp bụi đỏ. Hình như cô đi từ rất xa, rất xa tới tìm chị......
Sự lãng phí thời gian: Thật sự thì chỉ có hành động thì mới có hiệu quả. Chỉ tập trung những người có đầu óc (thậm chí toàn người tài giỏi cả) ngồi với nhau thôi thì vẫn chưa thể có hiệu quả mong muốn, chưa thể lớn mạnh được. Cái cơ bản là phải hành động!...
Năm 2002, tôi được phân công chủ nhiệm lớp 12A8. Lớp này do 2 lớp 11B1 và 11B2 nhập lại với sĩ số 35 em. Hầu hết học sinh lớp tôi học hệ bán công vì điểm đầu vào chưa đủ học hệ công lập. Nhiều em lớn tuổi hơn so với các bạn cùng lớp (Do hoàn cảnh khó khăn nên việc học bị gián đoạn. Cũng có em ham......
Tưởng cũ mèm chuyện vợ chồng Ngâu Mà sụt sùi cũng mỗi năm mỗi khác Cứ ngỡ chỉ trần gian còn nước mắt, Hóa ra trời cũng dễ tổn thương....
Hơn nửa đời người với bao thăng trầm biến cố, nhưng trong kí ức của tôi về thời thơ ấu, về những tháng năm được Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình“tuyển” về làm “một trại viên” dự lớp đào tạo, bồi bưỡng các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn học trong tỉnh, tôi không bao giờ quên được hình ảnh......
Và cứ thế, cứ thế, tôi lớn lên sau chiếc yên xe đạp của thầy tôi mỗi tháng ngày. Con ngựa già mang tên “thiếu nhi” cứ nhẫn nại, miệt mài tiến lên, đưa tôi gần hơn cái đích cần đến thì tấm lưng gầy của cha tôi càng cong xuống gần chiếc ghi đông xe đạp. Một Tuổi Thơ Văn ngọt ngào, lấp lánh niềm vui......
Có thể nói, khi Phạm Hồng Oanh chỉ để lòng mình đối diện với chính lòng mình, “Tâm thi” của nhà thơ đã hóa thành “Thần minh chi chủ,” đã sáng dậy mọi hình hài thi tứ. Từ “Mặt trời xa lắc” đến “Hoa nở không mùa.” Với hai tập thơ còn khiêm nhường trong gia tài của đời người cầm bút. Nhưng cái quý ở......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!