- Sáng tác mới
Con vẫn biết góc đồi hoang ngày xưa không còn nữa, những vui buồn một thuở nhạt nhòa theo cánh thời gian. Mùa xuân sang lộc trời lá nõn, bánh chưng xanh, hoa đào phớt, nếp thời gian trên khóe mắt mẹ rưng rưng....
Sau cơn nắng cuối ngày Em kịp đến với tôi Và bóng tối Mơ màng nghiêng biển cả Con tàu đại dương chở đầy miền xa lạ Chìm dần trong mênh mông Gió lặng lờ, sóng hờ hững viển vông Sao trời lim dim diệu vợi...
Đám mây trắng ngàn năm đã về bên cửa sổ, Mặt Trời xưa chùng chiềng, Nửa muốn ở, Nửa muốn đi... Ta vẫn nhìn mây thân quen như cái thửa, Theo Hạc Vàng tung cánh mà bay......
Trước biển cả bao la biết bao điều muốn nói, Muốn biến thành trăm sóng giỡn vô tư, Trước rập rờn những dợn sóng vô bờ, Ta muốn lang thang thành trăm ngàn ngọn gió ......
Chùng chiềng bên tháng, bên năm, Mẹ ôm con, giữa miếng Nằm ướt khô... Hết Xuân, vào Hạ, rồi Thu, Tóc xanh loáng thoáng, sương mù buổi mai Thuyền nan chở hết đêm dài,...
Giêng, Hai ngóng đợi trời xanh Tháng Ba chợt đỏ thắm cành mộc miên Giao mùa mưa nắng chung chiêng Hồn thơ xanh một khoảng riêng trên đầu....
Giữa vắng lặng, nhìn từng vòm vắng lặng hồn thảnh thơi ta ngã giữa màu xanh.. Tiếng chim hót thơm lừng chùm hoa nắng. thảm nắng vàng im chuồi tuột khỏi lá cành ......
Ai xui cái vận ba đào Khởi cơn lận đận quẩn vào tháng Giêng Để cho đây đó chung chiêng Hết hanh hao gió lại phiền nhiễu mưa....
Lặng ngồi ở trước sân tòa Ngắm nhìn những gốc thông già đứng nghiêng Thương cho thế đứng chung chiêng Còn đâu cái vẻ thiêng liêng một thời...
Nắng tháng Tư, dát vàng như mật, nắng hanh hao pha chút đỏng đảnh của cô nàng đầu hạ, yêu nồng nàn, khát bỏng, ngây thơ, nhưng cũng đầy bao dung, thánh thiện. Sấm bất ngờ trong sương sớm, mưa rắc bụi trên cành cây kẽ lá....
Nguyễn Minh Tâm là một trong những luật sư nổi tiếng ở Việt Nam. Ông còn là một nhà thơ được đông đảo bạn đọc biết tới với các tập thơ trữ tình đằm thắm:...
Em se sợi nhớ vào đêm Đêm huyền hoặc vô tận Em dệt sợi nhớ sang ngày Ngày chung chiêng, lảo đảo, nắng say Em đan sợi nhớ vào dòng sông...
Em se sợi nhớ vào đêm Đêm huyền hoặc vô tận Em dệt sợi nhớ sang ngày Ngày chung chiêng, lảo đảo, nắng say...
Trăng Soi bước anh đi, về Bóng mây nằm nghiêng Nỗi nhớ chung chiêng Mùa về Ngưu Lang Chức Nữ khóc ròng Ngày tháng Bảy...
Tháng Ba, Hoa gạo đỏ trời Mọi không gian Dường như chật chội Rây rây mưa bụi, Mờ ảo thinh không lấm chấm những giọt đàn......
Cuối xuân thời tiết ẩm ương quá. Mưa vừa mới lây rây rắc bụi se se lạnh thế mà chỉ lát sau trời đã hưng hửng nắng, hiu hiu gió ấm. Thiên nhiên vừa nồng nàn tinh khôi vừa nhạt nhòa sương khói khiến cho lòng người lúc vật vã suy tư khi lại tĩnh lại trong trẻo ngây thơ như giọt sương mai buổi sớm. Chợt......
Em chờ anh, em đợi anh Tháng Ba đã đỏ thắm cành mộc miên Giao mùa mưa nắng chung chiêng Tình em xanh một khoảng riêng trên đầu...
Giờ thì mình đang ngồi trước biển. Hoàng hôn bao giờ cũng dịu dàng và tin cậy. Những vệt sáng cuối cùng chìm xuống nước, vẫn để lại ánh lưu luyến, lung linh. Hoàng hôn như người đã đi qua tuổi hoa niên, âu yếm ngoảnh nhìn lại thời gian, nơi đã để lại phần “ngày” của mình ở đó....
Với sự ngắm nhìn, bắt nhập trước cuộc thế trăm năm, thơ Thúy Hằng luôn bật lên mầm xanh từ những góc khuất hồn mình, đôi khi rất thầm nhẹ mà sâu. Đúng như nhà văn Nguyễn Tuân định nghĩa về văn chương chăng? Thơ Hằng “Là sinh sự để sự sinh.” Ví như, người thơ này đi dưới “Mưa ngâu” để rồi mưa ngâu......
Ước chi gửi về nơi ấy xa xăm Một chút Sầm Sơn ngọt đằm sóng hát Biển đón em, nghiêng mịn màng bờ cát Lấp loáng tàu dừa, ngăn ngắt, chung chiêng......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!