- Thể ký

Chuyến đi hạnh phúc
Lễ tốt nghiệp bác sĩ y khoa cho con trai ở Đà Nẵng. Cả nhà gã lên tàu làm một hành trình đêm để sáng kịp tới Đà Nẵng. Đúng 6 giờ 15 ngày 6.9.2023 tới ga Trà Kiệu thì trên loa phóng thanh của tàu có phát thông báo khẩn đề nghị giúp đỡ một


Cuộc chia ly đong đầy nước mắt
Ngày ấy là sau giải phóng miền Nam được hai năm, năm 1977. Đó là những ngày đầu đông tôi còn là cậu bé 10 tuổi đang học ở trường làng. Quê tôi ngày ấy nghèo lắm, người dân chỉ biết cấy lúa trồng khoai nuôi lợn, nuôi gà. Xã có 6 thôn Đông, Đoài, Bá Mai, Tứ, Quán và thôn Đồng Mai.


Như thời thơ ấu
Tôi và Hương thân nhau từ những ngày học chung trong nhóm Búp Trên Cành. Hồi ấy trong cái nắng hè chói chang và tiếng ve rộn rã, tôi được mẹ đưa về thị xã Thái Bình nhập học. Lớp học đặc biệt này do Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình mở, dành riêng cho những thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn học nghệ thuật.


Cảm ơn bé con của mẹ
Hai đêm nay mất ngủ, nó thơ thẩn nghĩ: - Ăn đủ bữa, - Uống đủ lượng, - Tập đều đặn, - Mỗi khung giờ một ngày hưu trí đều cực kì vui vẻ, hạnh phúc bên người thân.


Sự linh diệu của những giấc mơ
Tháng trước, nhân lúc cả nước bàn chuyện sáp nhập tỉnh, nó viết lại vài kỉ niệm về Mẹ và Quê hương, về ngôi nhà ngói 3 gian có chiếc sân dài, rộng; về ngõ nhỏ có cây si già, rễ chìm, rễ nổi, dây tơ xõa xuống như mớ tóc dài, xoăn xù chằng chịt qua năm tháng, về giấc mơ nó gặp tai nạn ngã bật ngửa,


Anh cả và gia đình
Dịp 30.4 và 01.5.2025 Anh cả cùng chị dâu và các con, cháu có chuyến đi đặc biệt về thăm hai quê, quê chồng, quê vợ. Đoàn đi còn có Bà thông gia là Mẹ Của Con Rể, cũng quê gốc Đông Hưng, Thái Bình.


Anh cả
Anh cả sinh 1957. Trên anh có một chị gái, nhưng ở quê, anh vẫn luôn là anh cả. Kỉ niệm về Anh, với nó luôn rất ấn tượng. Ngày bé, Anh là chỗ dựa, là bầu trời của nó. Đói: Gọi Anh. Mệt: Gọi Anh. Sợ: Gọi Anh. Bị bắt nạt: Gọi Anh.
