- Tản Văn

Đào muộn
Chúng mình tới Sa Pa vào cuối mùa xuân. Khi đó đang dịch covid 19 nên Sa Pa thật vắng vẻ hoang vu. Khách du lịch lèo tèo. Người nào cũng khẩu trang kín mặt. Cuối xuân khắp núi rừng hoa vẫn nở tưng bừng. Nhưng những cây mận cây đào quả non đã trĩu trịt thân cành.


Khất sĩ
Khất sĩ đi khất thực, đó là một cách tu đẹp, hiệu quả và khổ ải, có thể nói là khổ nhất. Ba y một bát đi khắp mọi nhà xin ăn, ai cho gì ăn nấy, đủ cho 1 bữa, không lấy thừa, ngày ăn một bữa. Cách tu này, trước là tự dẹp bỏ cái Ngã Mạn, hai là dẹp bỏ cái Phân Biệt, ba là bỏ Tham


Cuộc đời là một chuyến đi
Khi ta 10 tuổi, đó là cái tuổi thích được bám càng, đi đâu cũng được. Cuộc sống khi đó luôn lạ lẫm. Khi ta 20 tuổi, đó là cái tuổi làm gì, đi đâu cũng vui, miễn là được cùng bạn bè. Cuộc sống lúc này như chiếc cầu vồng đầy màu sắc.


An nhiên như dòng nước chảy
Có một đứa em bảo tôi rằng: Sao em thấy chị chẳng mấy khi buồn? Tôi nói với nó: Cứ bình thản như dòng nước chảy, như mây trời trôi em nhé! Nó trách tôi: Chị dạo này văn quá, em ngại nghĩ lắm! À! Vậy chị nói thế này cho nó đời hơn một chút: Cứ bình thản mà bước, đơn giản mà sống thôi em nhé!


Đường đi của con người
Đường con người đi vốn tốt lành. So với từ "vĩnh viễn", nói "dài lâu" nghe vẫn tình hơn. "Dài lâu" đó dù chưa biết là dài bao nhiêu. Nhưng chắc chắn, nó gói gọn hết đời của ta.


Hạ ơi!
Trời vẫn lạnh dù đã là mùa xuân… Đáng lẽ ra, khi xuân về, những cơn gió se lạnh phải nhường chỗ cho chút ấm áp của nắng mai, cho không khí dễ chịu và những chồi non đâm chồi mạnh mẽ. Vậy mà, năm nay, cái lạnh cứ mãi vương vấn, kéo dài đến mức lòng người


Khi yêu rồi chia tay
Yêu rồi chia tay, nhẹ thì buồn, nặng thì hẳn là đau lòng lắm. Kể cả khi nói to rằng "tôi ổn" thì đấy cũng chỉ là cố giấu những tan nát, sụp đổ bên trong, và những vết thương ấy còn lâu mới lành lại. Bên nào yêu nhiều thì đau nhiều hơn, lâu quên hơn.
