- Tản Văn

Những tháng ngày năm ấy ta đã cười thật tươi
Những ngày cuối cùng của năm học, khi tiếng trống trường không còn vang lên theo nhịp học hành nghiêm túc mà đã nhuốm màu của chia ly, cũng là lúc học trò rộn ràng với những trò nghịch ngợm rất riêng – những trò chỉ có thể xảy ra một lần trong đời, và mãi mãi trở thành ký ức không thể quên.


Nghĩa xóm
Hoa đến mùa lại nở, có những việc trên đời chỉ xảy ra một lần. Hoa đúng hẹn năm nào đến mùa cũng nở đẹp. Giàn hoa nhà mình trên tầng 3, ban công tầng 2, những chậu hoa, những cây mẫu đơn, cây ngọc lan trước cửa nở đẹp và thơm ngào ngạt, không để người phải mong chờ.


Một dòng sông đi giữa thành phố và tôi
“Thái Bình có cái cầu Bo Có nhà máy cháo có lò đúc muôi” Câu thơ ấy do ai viết và có từ bao giờ? Ai viết thì tới giờ chắc cũng chả ai biết, nhưng ra đời từ bao giờ thì chắc chắn phải sau nạn đói Ất Dậu 1945 thì khỏi phải bàn. Khi ấy Nhật hất cẳng Pháp tại Đông Dương bắt người nông dân Việt Nam phải nhổ lúa trồng đay. Thái Bình là một


Bàn chân trần hôn cỏ
Tháng Năm châu Âu dịu dàng, mới mẻ. Dường như lá còn đang lưỡng lự chọn màu vàng của nắng hay màu xanh đậm đà của cỏ. Dường như nắng cũng rụt rè không muốn những chiếc lá non giật mình vì tia ấm hạ. Nắng buông dập dờn từng chùm lung linh đốm sáng.


Duyên Phúc làng tôi
Chưa khi nào nhắc về Duyên Phúc làng tôi, lòng lại nhiều bồi hồi thế này. Trong cơn biến động ba đào, có còn giữ được tên làng, cái tên đẹp vừa có duyên, vừa có phúc mà chúng tôi luôn tự hào nữa không làng ơi!


Lãng đãng tuổi thơ... và chiếc quần vá đụp
Hồi Vỡ lòng (chắc giống như mẫu giáo 5 tuổi, tiền tiểu học bây giờ), NÓ chả nhớ đã được học chữ như thế nào, cũng không nhớ được học số ra sao, nhưng nhớ mãi, NÓ được làm lớp phó quản ca, nhớ mỗi ngày, hai lần được lên bắt nhịp cho cả lớp hát: lúc đầu giờ và lúc vào học sau giải lao.


Tháng Năm của tuổi học trò
Khi nắng bắt đầu vàng hơn, khi ve cất tiếng râm ran trên những tán lá, cũng là lúc hoa phượng đỏ rực cháy lên như ngọn lửa cuối cùng của tuổi học trò. Những chùm phượng vĩ nở đầy sân trường, trải dài khắp lối đi quen thuộc, như muốn níu kéo từng khoảnh khắc đẹp đẽ sắp qua đi.
