- Trang thơ

Lỗi
Lỗi lớn nhất trong đời anh Là nhen trong tim em ngọn lửa Nóng hơn mặt trời Những đêm đông giá lạnh Đốt cháy em Và đốt cháy cả anh


Kệ
Khi bầu trời tăm tối Thì bạn chớ có phiền Trên cái tăm tối ấy Là mặt trời, thường nhiên Mây mù che tầm mắt Chỉ cao mấy chục cây Nhưng mà cao hơn đấy Luôn là nắng tràn đầy


Muôn di
Di dân, di biến động dân, Di dân di mãi đến lần di quan. Di dân xuống bể lên ngàn, Di bằng thù ghét dưới bàn chân tanh. Sao không ơn đức dân lành,


Mẹ với Bà
“Bà ru mẹ… mẹ ru con”… Mẹ ôm điện thoại sớm hôm… ru gì. Ru bằng hồn hậu tình quê, Ru chi toan tính, bộn bề, chuông kêu. Nuôi tâm, nuôi bởi tình yêu,


Bóng nằm
Thân thì đứng, Bóng thì nằm Thiên nhiên thanh thản Trải thảm êm đềm suốt mấy ngàn năm. Trần thế đảo điên Những màn kịch lăng xăng Hết thông minh rồi quyền lực


Cởi trói
Dối mình bóp chết mỏi mong Lúa mơn mởn nghén ôm đòng về quê, Tháng ngày chật chội lời thề tục ngữ cắn kén tằm về với dâu, Con ngài cắn tổ tìm nhau ôm cho khỏa lấp miền đau bến chờ…


Hoa xứ Mường
Ngoan chày đấm gọn mặt chiêng tiếng tròn mây mẩy ngả nghiêng trai mường Cồng chiêng thả giọng xanh dương lúa ngô ấp bẹ nghén mường phồn sinh. Nắng hồng má ún đồng trinh
