
- Trang thơ

Nguyệt
Rèm đã khép và huỳnh quang đã tắt Em ngời lên như ngọc trước vân hồ Đêm thiếu phụ khỏa trăng vào sóng biếc Mộng trang đài đơn lẻ giấc trăm năm
Ngày xưa và bây giờ
Ngày xưa tôi chửa biết gì Em chờ đầu ngõ, tôi đi qua làng Mắt em như lúa hai hàng Búp tay như lá nõn nàng ngày xuân Để em đứng đợi tần ngần
Đi qua những khoảng giao mùa
Một suối nắng từ đỉnh trời chảy xuống Hương xuân bay vạn bụi mịn thơm mềm Hồ mùa đông rùng mình rồi vỡ Bong bóng buồn cái vỡ cái níu đêm …
Cồn cỏ
Trăng ở trên cao không thể nào với tới đá xếp hàng chật kín chờ nhau Có cô bé nào trong ta Vẫn dõi tìm giữa khơi xa một cánh buồm đỏ thắm Trong tiếng sóng xô bờ Trong tiếng gió bập bùng
Ơn đời
Quá nửa đời ta khờ dại ngu ngơ Cứ tin ngây thơ tự nhiên như hoa nở Đâu biết vô minh hời hợt trong hơi thở Ta xa lánh người khó tính nói khó nghe.
Đời cát
Một chiều hàn huyên với cát Bao la chuyện gần chuyện xa Cái duyên tương phùng tương ngộ Theo nhau tới chốn Ta Bà. Trời cao đất rộng là nhà Vui cùng gió trăng thù thắng Chẳng hoài trốn mưa chạy nắng
Chiều nhớ
Đợi anh chiều thứ bẩy Heo may về bâng khuâng Đường chiều mênh mang nắng Trải vàng xuống vườn cây Em lại về nơi ấy Nhớ ngày ta bên nhau Ôn lại từng kỷ niệm Những dấu yêu ngọt ngào



