
- Trang thơ

Tập kiều
Bóng Kiều đã khuất nẻo xa Mình chàng Kim Trọng ba hoa một mình Từ Hải chết đứng lặng thinh mã Giám Sinh vẫn một mình chát chua
Chanh tranh
Chanh tranh nhau, tranh tranh nhau Chanh tranh ra quả, tranh tranh bám tường Khởi ra một bãi chiến trường Nồi da nấu thịt, tang thương phủ đầy Quan dân đồng, phu phụ đồng
Tựa vào bình yên
Ngoài kia cơn gió đông chợt về Mang mưa lạnh xối từng khung cửa Ngả vào em, ta tìm chỗ dựa Ta dựa thân, dựa cả tâm hồn Giữa đêm đông mà tựa hoàng hôn
Gửi người gieo chữ lên mây
Gửi người gieo chữ lên mây Em đem ánh sáng ban ngày vào đêm Mong em chân cứng đá mềm Đem từng con chữ về miền xa xôi Sương mờ che phủ khắp nơi
Gió đông
Gió đầu Đông thổi vào lòng se lạnh Không gian mờ chìm vào cảnh đơn côi Lác đác lá vàng.. rụng xuống cõi hồn tôi Vầng mây xám phủ nền trời u ám
Phú Quang
Em ơi, Hà Nội phố Vết sẹo thời gian đã xa Anh mơ về nơi xa lắm Nỗi nhớ mùa đông đi qua Mang sóng Hồ Gươm lăn tăn
Mùa thu không anh
Mùa hạ hối hả theo anh đi xa Về nơi ấy nắng hồng tươi cánh lá Bỏ lại em cùng thu sang vội vã Thu ngỡ ngàng… mùa thu không anh! Sương mong manh buông lơi con đường vắng



