- Trang thơ

Mùa đông
nắng nhẹ như bông tuyết bồng bềnh như lụa trời thắm xanh mây sà ôm mặt đất gió thì thầm ru ngàn hoa ngon giấc chiều nhẹ nhàng con tim hát ... mùa đông!


Trăng treo ngọn gió
Chị là bông Sen Nghiêng bên búp Súng Hồng xen vào tím Trắng ẩn cùng xanh. Thơ vẽ bức tranh Treo vào ngọn gió Cho khu phố nhỏ Ngọt ngào hương Sen


Hà Nội đón hoàng hôn
Phố vắng lặng thinh Chỉ còn màu tím Bao trái tim hiền Tụ về sau cửa. Nụ hôn chưa sâu Sáng trao vội vã ... Tím mơ màng Vòng tay thong thả


Vô thanh
Sau mấy chục năm hầu như không vắng nhà Bố đột nhiên đi liên miên như nghề mới đổi Con tinh sương Xe buýt đến trường Chịu khó nhé con Ở sát biển suốt tháng ròng nắng lửa Không một lần bố có dịp ướt chân


Thẻ MB
- Bố ơi Con có cần mang theo ví? - Bố còn không nhiều đâu nhưng vẫn đủ uống trà Nếu hết rồi sẽ có thẻ MB - Hay là bố nghỉ thôi Vì dù sao con cũng sắp tốt nghiệp rồi Ồ là con đấy ư


Chị nhà thơ và vùng trời hỏa tuyến
Nữ thi sĩ nhân chuyến đi hỏa tuyến Ghé vào trung đoàn pháo thăm em “Ở đâu, Lê Tính ơi, chị đang tìm đến Đứa em anh hùng đất nước gọi tên” Giữa chiến trường chị nhà thơ tìm em


Tha thứ
Tha thứ không có nghĩa Là mình có thể quên Mà tha thứ với nghĩa Hận thù là không nên... Đôi khi buộc tha thứ Người làm tổn thương mình Bạn vẫn còn giận chứ Nhưng cần biết thương mình...
