- Trang thơ

Cây văn chương
To nhỏ. Rách lành.Thấp cao. Kiêu căng. Khiêm tốn … Bao nhiêu lá mơ một ngày bay cùng mây biếc Đợi gió để ngân vang. Đợi mưa để xanh tràn. Đợi nắng để lấp loáng Có bao lá rụng rồi không gặp gió? Có bao lá vinh quang trong khi mục rữa?


May cười còn ấm nỗi sông hồ
Tìm quán quen ngồi. Quán đã chuyển Biển “Cà phê” thay “Nước mắm” rồi Cô chủ bỏ nhà đi không rõ Anh chủ giang tay đập xoong nồi Sông Cầu lũ nhiều như hờn giận Bờ sông lở tiệt những buồn vui


Duyên tình
Con thuyền nợ bến đỗ Gió buồm trăng trên sông Cây cỏ nợ hơi thở Tự khí trời mênh mông Cánh chim nợ cánh đồng Cỏ rơm xây thành tổ Cả muôn loài mắc nợ


Trăng lên
có một vầng trăng nấp hoài sau vách núi trăng xấu hổ sợ bóng mình rung động nước non những ngọn sóng kiên nhẫn lăn tròn lăn tròn những chiếc thuyền bỏ neo


Bất chợt
Lang thang nắng rót sợi vàng bỗng dưng sầm sập chuyển sang mịt mù Rõ là đỏng đảnh Trời Thu đang vui là thế lại hu hu liền


Hoàng Liên Sơn
Khi con thanh niên Đêm nằm đắp chăn mà bật quạt Bố cười con lạ đời Và đánh giấc ngon lành không quạt cũng không chăn Ngày con nhập viện vì muỗi đốt


Thơ viết từ một mùa xưa cũ
tôi không thể trả lời những câu hỏi không đến từ trời cao trên đất thấp trong tay tôi nóng rẫy những câu hỏi rơi không giữ được như nước mắt ngày dứt áo người đi
