- Trang thơ

Nỗi hờn Thuỷ tinh
Vẫn như còn một Mỵ Nương Bỗng dưng trời đất thất thường đánh ghen Để người Hà Nội lo phiền Để mưa cả đến những… miền không mưa! Ngàn năm vẫn nhớ hận xưa Thuỷ Tinh ơi! Thế đã vừa lòng đâu


Thương lắm... Miền Trung!
Đêm miền Trung lại cồn cào không ngủ, Cây cỏ gồng mình trong bão lũ triền miên Những con sông, con suối vốn ngoan hiền, Như nốt nhạc giữa đất liền - biển cả... Chợt gầm gào cơn cuồng say hối hả,


Tôi ơi!
Xin chớ nặng lòng... nhé tôi ơi! Bình minh rơi rớt một nét cười, Thu vỗ rộn ràng đôi cánh mỏng, Nâng tình nhân thế đặt lên ngôi... Trăm năm trôi nhẹ như làn khói Bèo nước hợp rồi... lại tan thôi.


Ta ru ta
Ta ru ta... sao đêm dài vô tận Nếm giọt buồn rơi mằn mặn trên môi. Khỉ thuyền tình đã lướt sóng ra khơi Ta đưa tiễn chuyện một thời dang dở...! Trái tim ta chòng chành như tan vỡ


Đà Nẵng trong trái tim ta
Ta rong chơi trên phố cổ Hội An... Thơ thẩn dọc sông Hàn nghe sóng vỗ Đêm Đà Nẵng sắc màu như hoa nở, Giữa dòng đời đang rực rỡ tương lai... Ngũ hành sơn vươn những ngón tay dài


Đêm lạnh lùng
Anh ơi...! Em chọn sai rồi... Em chê anh khó, chọn người giàu sang. Để em dệt giấc mơ vàng, Và xây mộng ước huy hoàng ngày mai...! Nhớ thương mới biết đêm dài Tương tư mới lụy u hoài vào tim...


Sóng tình
Tình anh con sóng dại khờ... Vỗ về tha thiết đôi bờ dịu êm! Nâng niu nhè nhẹ thuyền em, Chòng chành lả lướt những đêm trăng tròn! Gió hòa khúc nhạc véo von,
