- Trang thơ

Phúc
Đông con Đếm bằng số chân có trên giường Nhiều cháu nhắc theo tên bố mẹ Lắm chắt Phân luồng là nhà ông nọ bà kia Thiếu một lần cụ ôm để tuệ tri như thực.


Gặp
Muốn ngon bèn lần phố ẩm thực Vĩnh Khánh Hải sản tươi gạ rượu Nhưng quán chỉ bán bia Kỳ công cuốc bộ tìm lòng heo Như tìm chút Hà Nội giữa Sài Gòn...


Đêm
Đêm lặng lẽ Một mình em ra phố Gót chân trần Đếm lại những ngày xưa Tim bỗng nhói Nỗi buồn như dao cứa Khi gặp lại Con đường ta từng dạo


Chiều thu
Chiều thu nhặt nắng bên thềm Gom heo may thổi về bên sông dài Chiều đông dừng bước phôi phai Vàng bông hoa cải, nhà ai pháo hồng Dừng chân ngay cạnh bến sông


Phố đêm
Đêm lặng lẽ một mình em ra phố Ánh đèn đường tỏa sáng những hàng me Em nhẹ bước từng bước chân lặng lẽ Đếm thời gian cho quá khứ quay về


Gửi lại mùa thu
Em gửi vào mùa thu Mùa thu cũ, mới như màu mắt. Trong nụ cười rất thật Cả một trời yêu dấu, nắng dần lên… Con đường vẫn không tên. Cỏ mềm hơn, sương mai lấp lánh Gió vờn lên sóng sánh,


Buồn
Muốn hòa mình trong cây cỏ thiên nhiên... Quên đi bớt chút muộn phiền cay đắng Muốn mang cả tâm hồn phơi trong nắng, Đốt cháy nỗi buồn từ sâu thẳm con tim… Muốn say sưa bên giấc mộng bình yên
