- Trang thơ

Về eo gió ngày không gió
Bất chợt về Eo Gió để tìm em Bởi cơn nắng cứ chói chang mời gọi Lênh chênh níu bước chân vào đá sỏi Ngọn xương rồng bên lối đứng trơ trơ Anh không còn mơ mộng để làm thơ


Tại
Tại mùa xuân mà muôn hoa đua nở hay tại màu hoa quyến rũ xuân về Đời may mắn được mấy lần gặp gỡ mà không say đến độ đê mê


Cua và cáy
“Đời cua cua máy, Đời cáy cáy đào” Cáy đào chắc giỏi hơn cua Đố ai biết được cua thua vì gì? Thưa rằng hết tuổi xuân thì Càng mòn chân yếu còn chi sức đào


Đoàn Văn Cừ
Phiên chợ tết mưa xuân bay lất phất Có con gà mào đỏ gáy te te Có bà lão tóc thời gian nhuộm trắng Cây đa già buông rễ xuống chân quê


Cáo mượn oai hổ
Tuyên Vương Vua nước Sở Hay vi hành ra ngoài Thường giả làm thương lái Không mũ cao áo dài. Những lần vi hành đó Biết đời sống dân tình Nhiều án oan phá được Mà xử phạt phân minh.


Mưa vô tình
Nắng vàng rải những vần thơ, Dẫn anh về với giấc mơ thuở nào. Nụ hôn say đắm ngọt ngào Ướt đầm dưới trận mưa rào Hạ xưa...! Mải mê giây phút say sưa Con tim lỗi nhịp như vừa biết yêu...


Còn gì cho em
Ta còn gì cho em...? Khi thân xác lên men Cuộc đời đầy bão tố, Mảnh đời ta tan vỡ Chìm dần trong hư vô... Tím tái cả giấc mơ, Mà tuổi thơ mong đợi
