
- Trang thơ

Thẩn thơ
Có những ngày… thẩn mãi chẳng thành thơ Vần với điệu trốn đi đâu hết cả Câu chữ trả treo, vía hồn tơi tả Giấy bút thẫn thờ nhìn thi tứ vân du. Sáng, đang hè, trời bất chợt sang thu
Anh là...!
Anh là mảnh trăng thu, Treo giữa vườn cổ tích... Và người anh yêu thích, Được gần anh đêm đêm! Anh là làn gió êm, Vuốt ve tà áo tím, Hôn bờ môi chúm chím...
Chuyện cũ
Anh có biết? không gian dài vô tận, Biết em thương...hay còn giận đôi môi...Đã hôn em,say đắm suốt một thời! Và đã thốt biết bao lời ước hẹn.. ...Rồi một ngày thuyền tình anh xa bến,
Cái bóng
Người xinh Cái bóng cũng xinh Bên trong cái bóng là tình của em? Làm sao chạm được bóng đêm Thịt da em Bỏng bóng hình của anh? Bước ra khỏi bóng cuộc tình
Góc phố ấy
Có người nhắc, đông về rồi đấy Ờ, kệ nó, sáng nay thức dậy Vẫn cầm tay rảo bước ngoài đường Lòng dạt dào, cảm giác thân thương Góc phố ấy lâu nay vẫn thế Ta vẫn qua, mỗi khi có thể
Qua giấc ngủ ngon
Em bảo muốn ngủ khi anh ôm Làm sao được chúng mình đang xa quá! Em lặng lẽ nhắm mắt thở đều Qua thoại hình Chỉ còn tiếng côn trùng và chim đêm mờ tỏ Anh bèn ru em bằng những câu Kiều.
Tỉnh thức
Mỗi sớm mai thức dậy Mở cửa đón bình minh Thấy giọt sương lung linh Đậu trên cánh hoa nhỏ Mặt trời ở trong đó Vạn vật bừng sáng lên



