- Trang thơ

Ngẫm ngợi chiều đông
Dềnh dàng ngọn gió mùa đông Ngàn lau phơ phất trắng mông mênh chiều Cỏ vàng vạt nắng liêu xiêu Dòng sông nghiêng một cánh diều bay lên Cái ngày chưa kịp đặt tên


Sao em chẳng làm mưa
Sao em chẳng làm mưa Bầu trời đang chín đỏ... Sao em không thổi gió Khi thuyền đã giăng buồm...? Sao em muốn trăng tròn Khi đêm vào nguyệt tận... Sao em gieo hờn giận Xuống đồng xanh như mơ...?


Truyện cổ hai con cò và con rùa
Có bà kia đanh đá Và lại còn kiêu căng Việc gì không vừa ý Là chửi bới rất hăng. Vì thế hàng xóm lánh Láng giềng chẳng ai chơi Cô đơn đến lúc chết Thế cũng xong một đời.


Chiếc nón bảo hiểm
Ăn trên ngồi trốc người ta Ra đường làm việc về nhà nằm không Không đội phạm Luật Giao thông Đàn bà cho chí đàn ông đều phiền.


Em có thấy
Em có thấy trong những làn mưa sa Giọt nắng hồng của ngày qua đọng lại Em có nghe trong lời buồn sóng hát Nhịp hò khoan thuyền vắt lưới ra khơi. Em có thấy khi mùa đông lá rơi


Về lại trường xưa
Về thăm trường cũ lối xưa Thoảng như hương bưởi vẫn vừa đâu đây Sân trường hoa nắng rơi đầy Trời xanh mây trắng mỏng dày mộng mơ Sinh viên ngày ấy bây giờ


Cha tôi lái đò
Ngày xưa cha tôi lái đò Con đò xuôi ngược dẫm dò nông sâu Bao năm lên xuống qua cầu Sông Hồng vẫn chảy một màu đỏ hoe Cha về bóng tối nhập nhoè
