- Sáng tác

Ru mình
À ơi nào ngủ đi thôi Năm canh sắp cạn, vành nôi sắp đầy Tay nào còn níu trong tay Hồn nào còn vướng víu say với hồn Nửa đời chưa tắt nguồn cơn Mưa tan, nắng nhạt, gối chồn, chân đau Đã phơ phếch bạc mái đầu


Về với em
Sớm mai anh lên đường Đêm nay mình đặt chuông báo ngủ. Anh thức giấc trong tiếng loài chim đêm em thích Vút lên, đi ngang kéo dài rồi từ từ nhỏ lại Xếp vào hành lý Hộp thuốc sợ anh quên Em nhắc luôn đặt sẵn trên bàn Trong tầm tay mắt.


Mảnh vụn trong nước mắt
Thế vậy ư, sao đơn giản vậy Ngỡ mẹ yêu nồng cháy Ngỡ con thèm giọt sữa thơm ngon Ngỡ tình sâu như biển cả núi non Ngỡ ngọt ngào thấm sâu vào xương thịt Ngỡ xa vẫn gần Ngỡ trong tim không bao giờ tắt nắng


Giọt nắng
Về với em người ơi những chiều vàng đơn lẻ nắng rớt thềm từng bước đếm thời gian. Giọt nắng thơm giọt nắng dịu dàng giọt nắng đón ta những mùa hè hoa nở giọt nắng ôm mình những sáng thu sang.


Khéo can được vua
Vua thấy ngựa quý chết Bắt chăn ngựa khảo tra Cách quan thu gia sản Và định giết cả nhà. - Bắt đầu từ đâu trước Nếu định giết người ta? - Ừ thôi! Giam lại đã


Cậy người không bằng chắc ở mình
Phải thương yêu giáo hóa Để nước mạnh dân giàu Triều đình ấy mới xứng Muôn năm và muôn sau. Giao hiếu với kẻ mạnh Cái thế phải thế mà Còn phải tự làm được Dân giàu nước mạnh nha.


Quan trọng
Yêu ghét giờ không quan trọng nữa! Quan trọng là luôn nhớ về nhau. Trẻ, già giờ không quan trọng nữa Quan trọng cười vui khi gặp nhau.
