
- Sáng tác

Lời người dậy thổi khèn
Hãy nghĩ chàng là gà trống Xòe cánh, một chân lượn quanh Mắt liếc, toàn thân nhún nhảy Bên nàng mái ghẹ nằm chờ Một tay cầm khèn giữ dáng, Lấy đủ hơi rồi thổi ra, Bấm nốt thấp cao
Cô giáo vùng cao
Chẳng ngại chi những nẻo đường gian khó Em băng rừng đem cái chữ về đây. Tìm yêu thương trong cặp mắt thơ ngây, Luôn rạng rỡ giữa tháng ngày trên lớp...
Mùa đông có em
Mùa Đông này còn giá buốt không em ? Gió lưa thưa mây hờ hững buông rèm, Chiều lướt thướt sợi nắng mềm vàng úa Con sông xanh uốn mình như dải lụa... Đêm trở mình nghe nỗi nhớ xôn xao
Vô đề
Dáng mặt trời rực lửa, rồi chìm vào hoàng hôn. Bầu trời đêm tha thiết gọi trăng về. Dịu dàng trôi trong mây, ngọt ngào em ngày cũ. Cô đơn nào hơn những vì sao Thoáng ẩn, hiện nhạt nhoà miền ký ức.
Gửi nắng
Anh gửi cho em chút nắng đầu mùa Vì anh biết ở ngoài mình còn rét Và có lẽ chắc chỉ mình em biết Vạt nắng này anh đem gửi về đâu Em đang làm gì, khi ngoài ấy mưa mau Mưa xuân lạnh thấm tới từng kẽ tóc
Sao lại vậy?
Chân thành, tôi hỏi Bạn Có thấy đau lòng không Khi nhìn vào tấm ảnh Đen và trắng thế này Người người mải tranh đấu Vì những điều cao, xa Bỏ rơi, một góc nhỏ Tít nơi xa địa cầu
Tả tranh
Hai bên hai cọc Bóng mọc trên đầu Lún phún, lâu nhâu Là hoa và cỏ Giữa, màu huyết đỏ Đấy màu lá Phong Hai mép hồng hồng



