- Sáng tác

Duyên tình
Con thuyền nợ bến đỗ Gió buồm trăng trên sông Cây cỏ nợ hơi thở Tự khí trời mênh mông Cánh chim nợ cánh đồng Cỏ rơm xây thành tổ Cả muôn loài mắc nợ


Trăng lên
có một vầng trăng nấp hoài sau vách núi trăng xấu hổ sợ bóng mình rung động nước non những ngọn sóng kiên nhẫn lăn tròn lăn tròn những chiếc thuyền bỏ neo


Bất chợt
Lang thang nắng rót sợi vàng bỗng dưng sầm sập chuyển sang mịt mù Rõ là đỏng đảnh Trời Thu đang vui là thế lại hu hu liền


Hoàng Liên Sơn
Khi con thanh niên Đêm nằm đắp chăn mà bật quạt Bố cười con lạ đời Và đánh giấc ngon lành không quạt cũng không chăn Ngày con nhập viện vì muỗi đốt


Thơ viết từ một mùa xưa cũ
tôi không thể trả lời những câu hỏi không đến từ trời cao trên đất thấp trong tay tôi nóng rẫy những câu hỏi rơi không giữ được như nước mắt ngày dứt áo người đi


Hoa điên điển
“Cần Thơ gạo trắng nước trong Ai đi đến đó lòng không muốn về” … Em mời anh về thăm biển lúa miền Tây Cùng em phiêu du trên chiếc xuồng ba lá Em mời anh về nghe em hát dân ca Điệu lý câu hò bên mái chèo khoan nhặt


Khoảng cách
Em đi bên anh giữa mùa cây thay lá. Khoảng cách giữa chúng ta ngập tràn tĩnh lặng. Ánh mắt anh màu nắng. Em long lanh như những giọt sương. Em đi bên anh giữa óng ả mùa xuân
