- Sáng tác

Nghịch lý
Sao người bảo rằng sẽ thương em mãi? Không để em phải lẻ bóng cô hoài Rằng người sẽ thành chỗ dựa vững chãi Đi cùng em cả vạn kiếp tương lai. Rồi người cũng quay đi chẳng ngoảnh lại


Roi liễu
anh đánh trúng em rồi bằng ngọn roi vô hình trong em có một người ra đi mãi mãi người con gái năm xưa bàn tay em trống trơn


Buổi sáng mùa hè không nắng
trong tim có tủi hờn không tiếng buổi sáng mùa hè không nắng trong mắt đám mây trong không nhìn thấy hạt bụi xinh nằm im trong tay đầy tiếng kêu nũng nịu mèo lười đợi vuốt ve


Mưa đêm
Trời mãi tuôn mưa cho đêm dài ướt đẫm. Gió u hoài lay chầm chậm canh thâu... Trong đêm đen, gió hỡi gió về đâu...? Để mưa phủ kín mái đầu cô quạnh… Tình yêu ta chập chờn như hư ảnh Đưa ta vào vùng tiên cảnh xa xôi.


Mưa buồn
Mưa tầm tã...kéo dài như vô tận... Như bầu trời đang trút giận cho ai? Mưa nhạt nhòa che phủ buổi ban mai... Nên chẳng có dẫu một vài giọt nắng! Mưa ướt đẫm cõi lòng đang hoang vắng...


Lời nhắn gửi loài người
Loài người ạ, vĩnh hằng trong tự nhiên Ngươi đừng tưởng ngươi sẽ là chúa tể Thả khói đục trời, ngăn sông lấp bể Nuôi tâm đen dám khinh cả thánh thần! Loài người ạ, ngươi chỉ là một mảnh


Bình thường
Muôn đời nương cõi tròn vuông Người ta được sống bình thường là may Sinh đủ mắt, mũi, chân, tay Già không phả mổ chỗ này, chỗ kia Sống cho sàng lọt xuống nia
