
- Trang văn

Những kỉ niệm đầu tiên ở Bộ (5)
Thứ bảy - 08/11/2025 08:46

(Ảnh: Thanh Bình)
NHỮNG KỈ NIỆM ĐẦU TIÊN Ở BỘ (5)
(Thanh Bình)
Phần 5. Khai giảng đầu tiên ở Bộ &…
Về bộ được 5 tháng, thì khai giảng năm học mới 1998 – 1999, năm học đầu tiên nó ở Bộ.
Tối 4.9, giống như 12 năm qua, nó háo hức lựa chiếc áo dài đẹp nhất, là kĩ càng cả áo, quần, cẩn thận luồn vào 2 cái mắc áo, treo lên 2 chiếc đinh tường, một chiếc treo quần, một chiếc treo áo để không bị nhàu; là cho con trai bộ dồng phục & chuẩn bị sách vở cho ngày đầu tiên con bước vào năm học mới. Buổi sáng, nó dậy sớm, trang điểm đẹp hơn ngày thường, một lớp kem sâm, một lớp phấn trắng, thêm chút phấn hồng, môi sen, và đặc biệt chuốt hàng mi cho cong và đậm hơn, đôi lông mày vốn dày & mượt đã được tỉa gọn, hôm nay chải qua là đủ đẹp. Tóc đã uốn xoăn ovan từ mấy hôm trước, nó dùng lô cuốn kỹ lưỡng theo hướng dẫn của thợ. Xong xuôi, nó chở con đến trường, rồi lên cơ quan.
6h30 đã có mặt ở cổng Bộ, nó đem xe vào lán, rồi quay trở ra, nó đã có hẹn với Chị Lan - thợ làm tóc ở đối diện cổng Bộ, nên ghé sớm nhờ chị sấy tóc tạo nếp. Nó gặp chị:
- Em vào đi, chị cho cháu sang trường rồi quay lại ngay!
- Vâng ạ! Chị quay vào ngay nhé, em không đi muộn được ạ! Hôm nay khai giảng.
Nó ngồi trên ghế, xoay mặt ra ngắm phố phường, ngắm cổng Bộ. Đường phố nườm nượp người, xe, trẻ con đồng phục, nhiều chị em (chắc là giáo viên) áo dài qua lại, nhiều ông xã chở vợ con, còn ôm lẵng hoa có dải băng đỏ: Chúc mừng khai giảng năm học (chắc đó là Đại diện Ban Phụ huynh của trường, của lớp nào đó). Lòng nó hân hoan, khấp khởi. Lần đầu tiên dự khai giảng ở Bộ, nó chưa từng có trải nghiệm, nên cứ chuẩn bị phần cá nhân thật chỉn chu, về phía phòng, không thấy chú Th giao chuẩn bị gì, nhưng chú nói, những ngày này phòng bận rộn, mỗi người theo một đoàn tháp tùng Lãnh đạo Bộ đi khắp nơi. Chú dặn nó ở nhà trực tiếp khách. Tiếp khách ngày khai giảng dĩ nhiên phải trọng thị rồi.
7h30 nó có mặt ở Bộ. Nó tự tin sải bước, với tà áo dài hoa nhỏ, màu đỏ, tươi sáng và sang trọng, mái đầu Ovan, sóng tóc đung đưa và gương mặt trang điểm vừa đủ xinh, rất lâu rồi, nó mới thấy yêu mình như thế. Nó đi thẳng vào cầu thang giữa nhà A. Bình thường nó đi cầu thang cạnh gần nhà xe. Hôm nay vì đã để xe trước đó, từ 6h30 nên sau khi sấy tóc tạo nếp, nó đi thẳng từ cổng, qua khoảng sân trống, vào sảnh chính, leo cầu thang giữa, lên tầng 2. Vừa chớm đến tầng 2, nó gặp Sếp từ trong phòng bước ra (phòng Sếp trông thẳng ra cầu thang):
- Đi đâu đấy?
- Dạ! Hôm nay khai giảng ạ!
- Khai giảng à? Đi đâu mà mặc áo dài?
- Dạ! Cháu đi khai giảng ạ! (Thời gian đầu nó vẫn gọi Sếp là Chú xưng Cháu).
- Khai giảng ở đâu? Đi với ai?
- Dạ! Chú Th bảo cháu hôm nay trực tiếp khách ạ!
- Trực tiếp khách à? Ừ…
Sếp nhìn nó từ đầu đến chân, không nói gì, khoát tay ý bảo nó đi đi, rồi quay vào phòng. Nó cũng rẽ phải, đi vào phòng mình. Cả dãy hành lang vắng ngắt. Các phòng Lãnh đạo Bộ đều tối om và đóng kín. Phòng Chú Th trưởng phòng cũng vậy. Phòng nó cũng… chưa có ai đến. Nó mở cửa, vào phòng, bật điện, kéo rèm. Một sự im lặng bao trùm. Nó ngồi vào bàn. Hai tay đỡ vạt áo dài phía sau để không bị ngồi đè lên. Trên bàn nó Tờ lịch Khai giảng, có mảnh giấy note màu vàng, ghi: “ Các chú đi khai giảng theo lịch Lãnh đạo Bộ. Cháu ở nhà trực phòng. Sếp gọi gì thì xử lý nhé” – ký tên Chú Th. Nó xem lịch, 5 lãnh đạo Bộ đi 5 tỉnh, tháp tùng các Lãnh đạo Trung ương đi khai giảng. Mỗi đoàn đều có đại diện lãnh đạo các Vụ, Văn phòng, Phòng Tổng hợp. Chú Th, Chú Tr, chú Ng, Chú H anh Gi và các thư ký đều được phân công và có lý do đi theo Lãnh đạo Bộ cả.
Nó cứ ngồi như thế, đọc đi đọc lại tờ lịch đến thuộc làu, cả tiếng, hành lang vẫn lặng thinh. Nó cũng không đi đâu được, vì chú Th đã dặn nếu Sếp gọi thì xử lý công việc. Một lúc nó chợt nhớ mình chưa ăn sáng. Nó ra bàn nước, chọn cái đĩa mới và sạch nhất, mở gói bánh kẹo, bày ra một đĩa; cầm cái phích rạng đông xuống lễ tân lấy nước:
- Chị! Cho em xin phích nước!
- Đi đâu mà đẹp thế?
- Dạ!
- Mọi người đi hết rồi vẫn pha trà à?
- Dạ!
- Thế, em không được phân công đi đâu à?
- Dạ! Em trực phòng ạ!
- Trực làm gì? Những ngày này mọi người đi các tỉnh hết, khai giảng xong, còn gặp mặt Lãnh đạo các Ủy ban & Sở giáo dục địa phương, rồi liên hoan, còn chán, mới về lại, mà có khi giải tán về nhà luôn.
- Vậy ạ?
Ấm siêu tốc sôi sùng sục, chị Chung rót đầy phích nước đưa vào tay nó:
- Khổ thân! Không có việc gì về đón con em ạ
- Vâng ạ
Nó lên cầu thang cạnh, ở phía đối diện với khu nhà xe, đi dọc hành lang tầng 2, qua phòng Sếp, về phòng mình. Nó nhận ra, phòng Sếp cũng đã tắt đèn. Nó pha cho mình một ấm trà. Nó nhớ Ba. Suốt thời cấp 2, cấp 3 rồi đi đại học về, cho đến khi lấy chồng, mỗi sáng, nó đều được cùng Ba thưởng trà. Hôm nay, sau bao chộn rộn, vất vả, tự dưng nó có được khoảng thời gian yên tĩnh cho riêng mình. Đợi trà ngấm, nó tự rót ra một chén trà xanh đượm, chip chip từng chút, cảm nhận vị chát rồi đắng ngọt của thứ chè đặc biệt – Chè Búp Thái Nguyên, mới được Anh Vỵ Giám đốc Sở biếu phòng tuần trước, hôm anh lên mời khai giảng. Vừa nhấp trà, vừa ăn mấy cái bánh bích quy Nga, thư thái đến vô lo, vô nghĩ & vô cảm. Không tiếng trống khai trường, không nghe Thư Chủ Tịch Nước, không văn nghệ, không ríu rít thầy cô và học trò, không vấn vít áo dài khoe dáng trong giai điệu ngọt ngào tà áo em bay bay trên phố nhẹ nhàng như ngày còn ở Thái Bình … Nó chợt nhận ra, mình không còn là cô giáo. Cứ thế, nó để mặc nước mắt tràn mi, lăn trên gò má, xuống môi, mằn mặn hòa vào vị chè đắng ngọt.
Bất giác tiếng chuông điện thoại bàn reo. Nó kéo vạt trong gấu áo dài chấm chấm mấy giọt nước còn hoen trên mí, trên má, nhấc máy, một giọng nữ lanh lảnh
- Phòng Tổng hợp à? Cô Thanh có khách nhé!
- Em đây ạ! Chị ơi, ai đấy ạ? Chị mời khách lên phòng giúp em
- Không lên được nhé! Toàn trẻ con một lũ, lên mà phá Bộ à
- Học sinh hả chị?
- Không biết, xuống mà xem, đông lắm! Ầm ầm, Ầm ầm
- Vâng
Nó đặt máy, chạy ào xuống cầu thang, quên cả việc mình đang đi guốc cao và mặc áo dài. Khoảng sân trống từ nhà A ra cổng, chưa bao giờ dài rộng đến thế. Nắng đã ngang đầu, nhưng nó chả quan tâm. Nó đến giữa sân, thì ngoài kia đã vang lên:
- Cô giáo! Cô giáo! Em chào cô ạ!
Nó đến trước cổng, thì bên kia cánh cổng, đoàn học sinh chắc tầm hai chục, cả nam và nữ, đã quay thành hình vòng cung, hai đứa đứng trước khiêng lẵng hoa lớn, rồi nó nghe thấy tiếng hô đồng thanh của bọn trẻ:
- Một hai ba! Chúng em chào cô ạ!
- Một hai ba! Chúng em chào cô ạ!
- Một hai ba! Chúc mừng cô ạ!
Rồi tất cả ùa lại, vây quanh nó. Nó ôm hoa, ôm cả học trò, kệ cho nước mắt giàn dụa, kệ cho phấn son và mascara nhem nhuốc, kệ cho áo dài xô lệch quấn quýt vào hoa vào trò… Tụi học trò Nguyễn Bỉnh Khiêm từ Cầu Giấy, ngay sau Lễ khai giảng, đã rồng rắn nhau lên Bộ Chúc mừng cô ĐƯỢC VỀ BỘ. Bọn trẻ ríu rít kể về cô chủ nhiệm mới, kể Thầy Hòa khoe trước toàn trường cô đã làm việc tại Bộ…
Bỗng:
- Này! này… đi lui ra kia, vít hết cổng người ta rồi!
Chị L bảo vệ đã ra khỏi buồng trực từ lúc nào, đứng ngay sau lưng nó, trước mặt bọn trẻ, dang rộng hai tay, quẩy quẩy liên tục, giục cô trò nó dãn ra xa cổng, đến tận mép đường Đại Cồ Việt. Nó kéo bọn trẻ lên hè đường:
- Kế hoạch bọn mình thế nào nhỉ? Các em có kế hoạch gì không?
- Về nhà cô ạ! Chúng em mang theo cả nem và bún ạ! Có cả rau sống cô thích ạ! Cả bánh rán ạ!
Ôi trời! Thế là nó quay vào lấy xe máy, thu tất cả các túi thực phẩm đeo vào xe, kèm bé lớp trưởng (hay lớp phó gì đó không nhớ) lên xe đi trước, cả lũ học trò đi xe đạp, thồ nhau đuổi theo sau. Cô trò ngược đường, về căn nhà trọ của cô ở B4 Nghĩa Tân, Cầu Giấy. Nghe học trò kể, nó mới biết, bọn trẻ đã chuẩn bị kế hoạch đến nhà cô từ trước, nhưng nghe thầy Hòa bảo cô làm ở Bộ là hỏi địa chỉ Bộ kéo nhau lên, còn không biết cô làm ở phòng nào, cứ hỏi Cô Thanh người Thái Bình. Là nhờ chị L bảo vệ đồng hương Thái Bình tự đoán là học trò nó alo lên phòng, chứ Bộ cả 500 con người, chỉ hỏi tên ai biết đâu mà tìm.
Khai giảng đầu tiên của nó ở Bộ GD&ĐT ngày 5.9.1998 là như thế đó. Nó hay tự an ủi: Chỉ khi “mất dậy” mới hiểu tấm lòng học trò và giá trị của người Thầy khi ở trường học. Nó rất vui vì trước học trò, nó vẫn xinh đẹp, với áo dài và phấn son rực rỡ.
Sáng hôm sau, nó đến phòng sớm hơn thường lệ 30 phút. Nó đánh rửa bộ ấm chén, kiểm tra bánh kẹo, mấy cái bánh qui bị ẩm vì để qua đêm nó vứt bỏ, sắp lại đĩa bánh kẹo mới, đợi các chú đến giờ, lại pha ấm trà mới.
Dù gắng, nó cũng không nhớ được sáng hôm ấy là sáng hôm nào ? năm ấy là năm nào? Nhưng chiểu theo nhiệm vụ và mối quan hệ công tác, có lẽ tầm 2004, 2005 gì đấy. Đó là lần đầu tiên nó được tham gia sự kiện đón Tổng Bí Thư L.K.P, Thủ tướng Chính phủ P.V.K và Phó TT P.G.Kh đến thăm và làm việc tại Bộ. Cũng là lần đầu tiên, nó được Sếp nhờ một việc riêng tư, tưởng dễ mà quá khó với nó.
Nó có mặt tại Bộ tầm 6h30’. Cất xe, lên tầng, về phòng. Vẫn như mọi ngày, nó luôn là người đến phòng trước nhất. Nó tháo khẩu trang, bỏ áo chống nắng, đặt túi xách có bộ áo dài cùng bộ trang điểm lên bàn. Nó có 30 – 40’ chuẩn bị cá nhân để tham gia phục vụ sự kiện trọng đại: Đón tiếp và thực hiện nhiệm vụ thư ký nội dung tại buổi làm việc của Tổng Bí thư và Thủ tướng Chính phủ tại Hội trường A của Bộ. Hội trường A ở tầng 2, cách phòng làm việc của nó một phòng làm việc và một khoảng không gian hành lang ngoài hội trường. Theo kế hoạch, ngoài công tác chuẩn bị Hội trường, khánh tiết (phòng Quản trị - Lễ Tân lo) và nội dung buổi làm việc (do Phòng Tổng hợp làm đầu mối) và nó đương nhiên là chuyên viên lọt vào vòng trong cùng trực tiếp phục vụ công tác tài liệu, thư ký buổi làm việc. Chính vì thế, nó phải đẹp, sang và chỉn chu mọi việc chung riêng. Những kỳ cuộc như thế này tuyệt đối không được mắc một khuyết điểm hay sai lầm nào. Nó lôi bộ trang điểm đặt lên bàn; lôi bộ quần áo dài (nguyên cả mắc) ra khỏi túi, xách sang Nhà tắm & vệ sinh nữ cách đó 1 phòng, bên cạnh phòng Sếp. Là nhà tắm & vệ sinh dành riêng cho Lãnh đạo Bộ và cán bộ nữ ở sảnh của nó, nên thực chất, thời điểm đó hầu như nó được toàn quyền sử dụng, vì cả dãy tầng 2 này đều là nam, chưa có Thứ trưởng nữ. Nó treo bộ quần áo dài lên mắc trong nhà tắm, lấy khăn ẩm vuốt lại một vài nếp gấp, rồi quay về. Vừa ra đến cửa, bất chợt:
- Này! Anh nhờ tí! Đi mua cho anh cái dao cạo!
- Dạ! Dao lam ạ?
- Dao cạo râu ý, ừ, nó có lưỡi dao lam!
Sếp nói rồi đưa cho nó tờ 500 ngàn. Nó lúng túng chưa biết làm thế nào nhưng dĩ nhiên là nó nhận. Nó cầm tiền về phòng, phân vân một chút: Trang điểm xong rồi đi hay đi rồi về trang điểm. Nó còn chưa nghĩ ra thì sếp ngó sang bảo:
- Nhanh nhé!
- Vâng ạ!
Nó vớ chìa khóa xe máy trên bàn, khép cửa, xuống lấy xe máy, đi ra cổng. Bộ vẫn vắng tanh, chỉ có bảo vệ và một số anh em Văn phòng. Trên tầng 2, mới có nó, Sếp và thấy phòng Bộ trưởng sáng đèn. Nó ra đến cổng gặp Chú Th phóng xe vào (Chú Th đi xe đạp):
- Đi đâu đấy?
- Dạ cháu đi ra ngoài tí!
- Nhanh nhé! Lên còn nhận tài liệu, cháu quản lý đó.
Nó nghe thôi, không kịp “vâng” thì xe máy của nó đã ra khỏi cổng.
Nó rẽ phải đi một dạo: Trường học, tiệm sửa xe, cửa hàng, nhà dân, hầu như còn đóng cửa, không có cửa hàng nào bán dao cạo. Nó vòng qua nửa đường bên kia đi một dạo, cũng không có. Nó rẽ vào Hoa Lư, đi hai lượt hai bên đường, mới có một hai hàng coffee mở cửa. Nó vòng ra Phố Huế, Bà Triệu, Lê Đại hành… phố xá, mỗi lúc một đông hơn, cửa hàng cửa hiệu cũng nhiều hơn, nhưng không có cửa hàng nào bán dao cạo râu. Nó nghĩ có lẽ người dân sẽ biết chỗ nào bán. Nó đánh liều ghé một hai quán bánh mì, quán xôi hỏi thăm. Nói đánh liều vì buổi sớm mới mở hàng người dân nhiều kiêng kị nên vào hỏi dễ bị mắng lắm, cơ mà, đi mãi mà chả thấy ai bán không biết phải làm sao. Nó được chị bán xôi đầu đường Tạ Quang Bửu chỉ vào sâu gần bách khoa có mấy cái bách hóa tạp hóa nhỏ:
- Đấy! Em đi vào sâu trong kia, chỗ gần ký túc xá Bách Khoa ấy, nhưng không biết giờ này họ đã mở cửa chưa? Thường bách hóa tạp hóa tám rưỡi chín giờ mới mở, chỉ hàng ăn mới mở sớm thôi. Mà sao con gái sáng sớm đi mua dao cạo râu thế?
- Dạ!
Nó “dạ” rồi tất tả phóng sâu vào đường Tạ Quang Bửu. Vào một tiệm tạp hóa:
- Bác ơi cho cháu mua cái dao cạo râu?
- Chỉ có dao lam thôi, cái cạo râu hết rồi. Có lấy không?
Nó đi tiếp, đến một tiệm Văn phòng phẩm và tạp hóa khá lớn ngay chỗ ngã ba:
- Cô ơi! Có dao cạo râu không ạ?
- Có! Sao mua dao cạo râu sáng sớm thế? Mua cho chồng à?
Cô chủ vừa dọn hàng vừa hỏi nó.
- Dạ!
- Đây!
Cô bán hàng đưa nó cáo dao cạo râu thủ công màu xanh, có cái lưỡi lam nhỏ xíu.
- Cô có loại nào tốt hơn không ạ?
- Máy cạo râu á? Khu này không ai có đâu. Khu sinh viên không ai bán hàng đắt tiền.
- Dạ! Để cháu đi tìm thêm. Cháu mua cho Sếp.
- Sếp à?
- Vâng ạ! Sáng nay cơ quan cháu đón khách, Sếp vội … Sếp nhờ cháu đi mua ạ!
- Ừ! Cứ đi đi, không có quay lại mua cho cô nhé, sáng ra chưa mở hàng
- Vâng ạ!
Nó đi thêm 2-3 hàng nữa, không có loại nào tốt hơn. Nhớ lời hứa, nó quay lại hàng của cô ban nãy. Chợt, nó nhìn thấy một cửa hàng nữa mới mở, một bác trai đang bán hàng. Nó không dừng xe, chỉ đi chậm và hỏi:
- Bác ơi! Bác có máy cạo râu không ạ?
- Loại gì?
- Loại tốt ạ?
- Tốt thì của Đức, nhưng đắt, rẻ hơn thì hàng Tàu.
Nó phanh kít, quay xe lên hè. Cháu không biết gì đâu ạ, bác chọn cho cháu cái tốt, đẹp và dễ dùng ạ. Sếp đưa cháu 500 bác xem mua cái nào thì phù hợp ạ?
- 500 à? Thế lấy cái này, hơn 300 thôi, hàng Đức xịn đó. Để bác kiểm tra pin. Sao sáng sớm đi mua dao cạo râu thế?
- Dạ hôm nay cơ quan cháu tiếp khách quan trọng. Sếp vội, nên nhờ cháu ạ!
Bác trai như hiểu rõ nó là con đàn bà đoảng, lần đầu đi mua dao cạo râu, và có lẽ có phần ngờ nghệch khi đưa cho bác cả tờ 500 để hỏi xem nên lấy loại nào, nên xem và thử máy kỹ, chạy xèo xèo mới đưa cho nó. Bác còn cẩn thận cho vào hộp, trong hộp còn có thêm bộ dao cạo nữa.
- Đây! Nguyên hộp nhé!
- Vâng ạ! Bác ơi, mấy giờ rồi ạ?
- Gần 8h00 rồi!
Bác trả lời và dúi vào tay nó một trăm năm mươi mấy ngàn ấy, bây giờ nó quên rồi, nhớ ang áng thế thôi. May cửa hàng ngay sau Bộ, nó phóng nhanh về, lao lên tầng 2, chạy vào phòng Sếp:
- Đi lâu thế? Có không?
- Có ạ! Họ chưa mở cửa. Đi mấy vòng, vào đến bách khoa mới có một hàng có loại tốt ạ!
Nó đưa cái hộp cho sếp. Sếp nhận, mở nắp ra:
- Ôi giời, chả trách, ai bảo mua cái này, có pin chưa? Mua cái cạo bình thường thôi. Thôi về đi, sang ngay hội trường nhé. Họ đang đến rồi đấy.
Nó đi về phòng, chuyên viên các Vụ và Văn phòng đã lục tục đi lên, đứng thành hai hàng từ cầu thang tầng 1 lên tầng 2, qua phòng sếp, qua phòng nó, nối vào đến cửa chính Hội trường A.
- Cháu đi đâu đấy? Áo dài đâu? Chú nhận tài liệu rồi. Tí đại biểu Trung ương vào chỗ, cháu đi cùng chú gửi tài liệu đến từng người nhé.
- Vâng ạ!
Nó vừa “vâng” vừa chạy về phòng, ôm hộp trang điểm, chui tuột vào nhà tắm và vệ sinh nữ, nó chốt cửa, thay áo dài. Lần đầu tiên nó thấy thật may mắn vì nó được toàn quyền với cái công trình phụ này. Mồ hôi nhễ nhại, cái áo dài tơ tằm dính dáp. Nó hít vào – thở ra, lấy tay vụm nước rửa mặt, lấy cái áo cũ, lau mặt, rồi lau mồ hôi ở lưng, ở bụng, với tay bật cái quạt treo tường trước gương. Mấy phút sau thì ổn. Nó trang điểm nhẹ, 1-2 phút đợi kem sâm khô trước khi đánh phấn mà nó cảm thấy như cả tiếng đồng hồ. May, nó là con bé quen trang điểm từ thủa 18-20 và… cũng khá xinh, nên đôi khi chỉ cần xíu son môi đã đủ tự tin rồi. Ngoài hành lang, nó nghe tiếng Chú Tr:
- Con Thanh nó đâu ấy nhỉ? Từ sáng đến giờ không thấy nó?
- Nhà có việc mà sao đến muộn thế? Hay lại hỏng xe? – Tiếng Anh Gi nhẹ nhõm
- Tôi vừa thấy ở đây mà – Chú Th che chở.
Bây giờ thì nó hoàn toàn bình tĩnh. Nó không có gì phải vội. Đoàn chưa đến. Phòng nó ngay đây, ngay lối vào Hội trường. Chú Th đã nhận tài liệu, kiểm tra kĩ lưỡng trước khi đưa vào hội trường. Nó cần xinh đẹp, chỉn chu vì nó sắp gặp các lãnh đạo cấp cao của Nhà nước.
Đúng lúc nó về phòng, thì có tiếng lao xao:
- Đoàn đến cổng rồi
- Đang lên cầu thang
- Mọi người dóng hàng đi
- Nhớ vẫy hoa, vẫy tay nhé
- Nhớ trật tự đó…
Nó đứng lẫn vào hàng người, ở vị trí ngay trước cửa phòng làm việc. Nhiều người ngoái nhìn nó. Nó thấy tự hào và hạnh phúc lắm. Đoàn lãnh đạo đi qua nó. Nó nối đuôi đi vào hội trường, còn hầu hết mọi người đi xuống tầng 1, theo lối cầu thang khác trở về phòng làm việc của họ ở các tòa nhà B, nhà C. Chỉ có Lãnh đạo Bộ, các Vụ trưởng và Lãnh đạo Văn phòng, Trưởng phòng với nó và các cô chú Tổng hợp được vào bên trong phòng họp. Nó vẫn còn giữ 1-2 bức ảnh được chụp khi nó chuyển tài liệu cho Tổng Bí thư và Thủ tướng Chính phủ. Nó chưa bao giờ treo những bức ảnh đó, cũng không có ý định lồng khung để bàn làm việc. Nó có những cuốn album, nó giữ kỉ niệm ở đó, vì đó là lần đầu nó có khái niệm về những cuộc gặp và làm việc cấp cao.
Nhưng, có một sự thật là, nó không nhớ nội dung cuộc làm việc hôm đó dù nó là Thư ký và chính nó là người dự thảo Thông báo Kết luận gửi lên Văn phòng TW và Văn phòng Chính phủ để các anh ấy hoàn thiện ra Thông báo cho Bộ. Nó nhớ kỉ niệm đi mua dao cạo râu và sự ngây ngô, ngớ ngẩn của nó. Chiều hôm đó, khi vãn việc, nó sang phòng Sếp, gửi lại tiền thừa, đúng lúc em gái Thanh Trà cũng ghé vào trình văn bản gì đó. Sau này, rất lâu, có một lần em ấy hỏi:
- Chị với Cụ có gì không?
- Em nghĩ có gì không?
- Em nghĩ không đâu ạ! Hai người có tình cảm với nhau chắc không chi li đếm trả nhau từng đồng tiền lẻ. Hôm ấy em đã thấy chị trả Cụ và Cụ nhận lại, đếm đếm, đút vào túi quần.
- Nhờ có Cụ chị mới có em ở đây. Khi đông việc, Cụ đã cho chị lựa chọn: Hoặc bổ nhiệm Phó phòng hoặc tự tuyển thêm một người trợ giúp. Và chị chọn em.
Kể chuyện tuyển em Trà thì chết cười. Nó đưa hồ sơ, Cụ bảo:
- Ừ, để đấy! Em ra đề khảo sát đi!
Nó dân Văn lại đúng dịp Đổi mới Chương trình giáo dục phổ thông mới năm 2000, nên cho em bài luận về điểm mới của sách Ngữ văn 2000. Em làm bài rõ cẩn thận, chỉn chu, mang đến, Cụ nhận, để vào cái hộp tài liệu trên bàn rồi bảo nó:
- Em đọc đi! Anh không đọc. Anh biết gì văn chương mà đọc.
- Em thấy hay ạ, so sánh khoa học và chỉ ra chính xác ạ.
- Thế thì nhận. Em làm Công văn anh ký gửi Vụ TCCB….
Cứ như thế, em Trà về Bộ, trở thành đồng nghiệp của nó. Nó đã chọn em – chọn bạn, không chọn bổ nhiệm. Và nó hạnh phúc vì đã có em đồng hành nhiều năm như thế. Yêu nhau đến tận bây giờ.
Thực ra, nó chưa bao giờ dừng lại suy nghĩ nhận diện tình cảm của mình. Nó đối với ai cũng rất chân thành và hết lòng. Với sếp cũng vậy. Nó biết ơn, yêu quý và kính trọng, nên bất cứ việc gì sếp nhờ nó đều tận tâm tận nghĩa. Việc nhà rồi việc riêng của Cụ từ cưới hỏi, đặt cỗ, đến biên tập sách truyện, biên dịch thơ, rồi biên tập thơ riêng Sếp viết tặng vợ, tặng người Sếp thương ở tận Sài Gòn, xin giấy phép xuất bản, phát hành sách… nó đều làm trọn vẹn. Nếu không vì tất cả già đi và vì con cái trưởng thành nhanh quá, có lẽ nó và em gái cùng phòng vẫn kẽo kệt tri ân cụ xuân thu nhị kỳ vào Tết Nguyên Đán và Sinh nhật Cụ.
Sếp thì chắc chắn trân trọng nó. Nó tin thế. Bởi không tin, Sếp đã không chia sẻ với nó nhiều như thế, những câu chuyện gia đình, câu chuyện tình yêu và câu chuyện văn chương của Sếp. Không tin thì việc lớn nhỏ, việc dễ khó của Tổng hợp Sếp đã chả giao cho nó bộn bề đến thế. Nó thích thế, vì nhờ đó nó trưởng thành rất nhanh. Nó biết ơn Sếp. Nó muốn nói nhiều lần như thế, bất cứ khi nào có thể.



