• dau-title
  • Trang văn
  • cuoi-title

Một ngày nắng lại quên ô

Chủ nhật - 26/10/2025 10:44




MỘT NGÀY NẮNG LẠI QUÊN Ô
(Thanh Bình)

 

Một ngày tháng 9, chớm thu, nhưng trời rực lửa như giữa hè, vợ chồng nó & con gái có hẹn cùng gia đình em gái đi chơi Trạm cảm xúc - Cafe ruộng nhà Chị. Nó diện áo dài xanh lá cây, bỏ cái kính râm vào ngăn túi da xịn - quà kỉ niệm chuyến đi Mỹ tháng 5.2024, mang theo ô đỏ, bế cháu gái xinh xắn… lên xe. Nó mới bắt đầu lộ trình dưỡng da, chữa nám nên Ô-Nón- Khăn trùm, kính râm & Kem chống nắng, dĩ nhiên là vật bất ly thân. 

 

Sau hơn 1h di chuyển, vài cuộc alo và dăm bảy tin nhắn, đã thấy bóng Chị đón cuối con đường. Con gái nhận phần bế cháu. Nó đeo túi xách lên vai, tay cầm ô, chỉ chờ mở cửa xe là xoè ô che nắng cho mình & hai gái xinh bé bỏng. Con đường nhỏ, chừng 200m, tới căn nhà gỗ của chị, trước khi ra homestay & coffee ruộng.
 

Chị em tay bắt mặt mừng, mấy chục năm chưa gặp, mồ hôi lăn cùng khoé mắt long lanh ngay trong nụ cười rạng. Căn nhà gỗ như vòm tay rộng, dịu mát ôm tất cả vào lòng. Nó không cụp ô, giữ nguyên, úp nghiêng ngoài hiên nắng, ngay bên cạnh những luống hoa cải, hoa cúc vàng ươm mời gọi.

 

Em gái nó tranh thủ chụp ảnh, miệng mời gọi:

- Chị ơi! Đẹp quá! Chụp mấy kiểu!

Nó ào ra vườn, nắng chói mắt, bất giác giơ hai tay bưng mặt giục:

- Nhanh lên, chị không được ra nắng!

Nắng chói làm nhoè mắt.

Tách… tách… 

- Nắng quá! Vào thôi!

- Ô của chị đâu? Cầm ô… chụp ô đẹp lắm mà không nắng!

- Ừ nhỉ!

- Chị đeo kính râm vào cho đỡ chói!Chị có mang kính không?

- Ừ nhỉ!!

 

Chả hiểu sao nó có thể quên cái ô đang úp nghiêng ở hiên ngay cạnh những luống hoa, ngay trước mắt nó. Chả hiểu sao nó có thể quên cái kính râm rất xịn đã được mang theo.

 

Bất giác chị gọi:

- Bình ơi! Xuống đây… bếp này… góc này đẹp lắm.

- Vâng ạ!


Nó chạy ào xuống bếp, lối vào qua mấy lát đá bỏng rát. Nó nhìn xuống chân… trời ơi… nó quên đi guốc - đôi guốc màu xanh lá cây nó đã chọn rất kỹ cho bộ áo dài này. Nó lật đật chạy trở lại, qua mảnh vườn có những luống hoa vàng, lấy guốc. Nó tìm… không thấy đôi guốc xanh:

- Ninh đi guốc xanh của chị à?

- Không! Giầy chị kia kìa… chị đi giầy đen mà.

- Ừ nhỉ!

 

Đó là buổi sáng vô cùng thú vị, ngoại trừ những cái QUÊN nho nhỏ đáng yêu như thế, còn lại, đều là những khoảnh khắc dễ thương của các U60,70,80. Trộm vía, mỗi lần thấy nó QUÊN, chị đều nhìn nó cười hiền hoà và kiên nhẫn đợi nó lấy ô, lấy kính, tìm giầy, tìm túi… kiểu như thấy cũng rất bình thường, chỉ có em gái nó là còn sửng sốt và nhắc nhở.

 

Nó ghi vào đây nhờ anh face nhớ giúp. Ghi lại nhân một ngày nắng lại quên ô.

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.