• dau-title
  • Trang văn
  • cuoi-title

Lãng xẹt

Thứ tư - 22/10/2025 08:18



(Ảnh: Pixabay)


 

LÃNG XẸT

(Mộc Miên Phu Nhân)

 

Tháng mười có một đề tài “lãng xẹt”: tặng hoa cho nàng.  Không ít bậc mày râu, và có cả một bộ phận chị em nữa, cho đây là chuyện “vẽ vời”, “bày đặt”, “hình thức”, “phù phiếm”, “lãng mạn”...  “Ông bà xưa có bao giờ biết đến chuyện tặng hoa, tặng quà ngày nọ ngày kia bao giờ đâu mà sao bây giờ lắm ngày thế, toàn là học đòi, bắt chước thôi!” – chính tai em đã nghe kha khá những lời như vậy mà chỉ biết cười trừ. Ừ thì thời buồi nó khác xưa rồi. Ngày xưa ông bà ta đặt đâu ngồi đấy thì cần gì tặng hoa, ngày tháng tốt lành thì đã có các cụ mở Kinh dịch ra xem hộ, lấy nhau rồi thì lo mà làm ăn, sinh con để cháu đàn đàn đống đống phúc lộc đầy nhà là được… Hoa với chả hoét!

 

Dù ai nói thế nào, em vẫn mong tháng mười đến. Cái tháng điển hình của mùa thu xứ Bắc, hanh khô, heo may xao xác, trời đất dịu dàng, phố dịu dàng, những con đường rải thảm lá vàng đẹp như tranh vẽ…Và chàng xuất hiện, hoa trên tay, nụ cười trên môi, và một món quà đặc biệt nhất, chỉ tháng mười mới có. Đã nhiều lúc hình ảnh đó khiến em bồi hồi. Ở cơ quan em, một cô vợ trẻ, cứ sinh nhật hay ngày 8/3 hoặc 20/10, anh chồng trẻ xuất hiện, với bó hồng Đà Lạt loại bông to, cuống dài, những cánh hoa đỏ thắm kiêu sa, không gói buộc cầu kỳ diêm dúa, sặc sỡ như ngoài hàng, mà được cuộn trong một tờ báo khổ lớn, vậy thôi, nhưng chao ơi là lãng mạn. Vừa bước vào cửa, anh chàng liền quỳ một chân, một tay vòng sau lưng, tay còn lại nâng bó hoa lên cao trước mặt nàng, và nói: Hoa dành cho em đây, tình yêu của anh!

 

Khỏi phải nói nàng hạnh phúc thế nào, mắt miệng đều cười rưng rưng. Bao nhiêu giận hờn, bực bội từ ngày nên vợ, nên chồng bỗng dưng tan biến, mặc cho mấy chị bạn đồng nghiệp đứng tuổi vừa ngơ ngác xúc động, vừa ghen tị nghĩ đến những ngày đặc biệt của mình hình như chẳng đặc biệt tẹo nào bởi chưng luôn thiếu đi cái màn tặng hoa mang đầy chất điện ảnh mà họ vừa được chứng kiến. Thật đáng ngưỡng mộ những đôi trẻ biết cách làm cho những ứng xử có phần thông thường trở thành đặc biệt như vậy. Nhìn chung các ông chồng của các chị ấy, khi xưa cũng ga-lăng cũng mơ mộng lắm, nay hầu hết đều ăn nên làm ra, chức sắc bằng cấp đầy mình, đi nước ngoài nước trong liên miên, nhưng cái khoản tặng hoa cho vợ thì thua xa các thế hệ đàn em. Có thể vì ý nghĩ qua chuyện: chỉ là tặng mấy bông hoa cho nhau thôi mà. Cần thì ngày nào cũng có thể mua, tặng. Cùng lắm thì nhờ chị giúp việc sắm hộ, bảo là anh vội đi làm không kịp mua, nên đành nhờ chị ấy giúp, miễn là những bông hoa đó làm em thích…Hoặc, tiền không thiếu, em thích gì chịu khó đi mua hộ anh vậy, như thế hay hơn là anh mua về mà em lại không ưng!... Nào có phải họ quên không nhớ đến vợ đâu, nhưng hình như là vợ chồng rồi thì các ông cảm thấy không cần phải câu nệ nữa, thậm chí bỏ qua luôn những gì được coi là thuộc về giá trị tinh thần theo kiểu “tiểu tư sản” và thay thế một cách đương nhiên bằng những gì thật sự “ăn chắc, mặc bền”?

Nhưng phụ nữ chúng em, chàng ạ, không phải cứ lấy “ăn chắc mặc bền” ra là thắng. Một bông hoa đôi khi có thể xô đổ cả một tường thành, chàng có tin không?

 

Lại nói đến một phụ nữ Đức lấy chồng Việt, yêu chồng và theo chồng về quê chồng làm dâu, nhà ở phố Nhà Thờ, ngày ngày yên ổn với chức phận làm vợ, làm mẹ, hầu như chẳng khi nào nghe chị kêu ca về ông chồng ham chơi, ham vui của mình. Chị biết ăn mắm tôm, biết nghe và nói đúng giọng Hà Tĩnh của anh. Khi các con lớn, đến tuổi vào đại học, chị lại “xách” cả đàn con bốn đứa trở lại Đức, trong khi ông chồng “rảnh rang” ở lại Hà Nội, với công ty của anh, với việc kinh doanh của anh, thi thoảng mới lên máy bay sang thăm vợ con rồi lại tất bật trở về với công việc thường ngày. Một lần, gặp anh chị ở bãi cỏ bên kia bờ đê sông Hồng, cả nhà đang chơi thả diều, mới biết con diều không giống ai mà đứa con gái út của họ đang say sưa thả, là do mẹ con chị tự làm, vì hôm đó là sinh nhật anh ! Chị kể, nhà chị không khá giả gì, từ bé mẹ chị đã khuyến khích con cái tự tay làm quà tặng và bà rất thích vào dịp sinh nhật được nhận những món quà như vậy từ con mình. Giờ, chị cũng vậy, hướng dẫn con tự làm quà tặng bố. Gói ghém trong đó bao nhiêu tình cảm, gửi gắm trong đó bao nhiêu trìu mến… Cánh diều chao trên cao xanh lộng gió, ánh mắt chị dõi theo sung sướng tự hào. Người chồng – một doanh nhân từng trải, bôn ba khắp Âu châu, nay cởi giày chạy chân không trên bãi cỏ, quên hết mọi toan tính mưu sinh, thảnh thơi tinh nghịch cùng con gái, lòng mơ hồ nhớ tiếc tuổi thơ chăn trâu cắt cỏ của chính mình từ nhiều thập niên trước…

 

Em lại muốn chàng nghe thêm một câu chuyện nữa, mà nhân vật chính là một nhà văn - dịch giả nổi tiếng. Ông này lấy vợ trẻ hơn mình những 17 tuổi. Tuy nhiên, dù đi Tây đi Tàu nhiều, nhưng không vì thế mà ông yêu chiều vợ theo cách của người khác. Ông có cách của ông, lãng mạn một cách thực dụng – một sự thực dụng đáng yêu. Ví dụ, mỗi năm, hai vợ chồng quy ước với nhau là người chồng sẽ có “trách nhiệm” tặng quà cho vợ vào 5 đợt: 8/3, 1/5, sinh nhật, 20/10 và tết nguyên đán. Mỗi lần trị giá 200 ngàn đồng (thời điểm đó là đầu thập kỷ chín mươi, khoản tiền trên tương đương… 1 chỉ vàng), tổng cộng sẽ là 1 triệu. Thế nên mới có chuyện rất vui là người vợ đã nghĩ ra cách… ứng trước cả 5 phần quà ngay từ đầu năm và tất nhiên là ông chồng vui vẻ ưng thuận ngay! Bình thường ông rất tiết kiệm, ăn phở phải ăn bát rẻ tiền nhất, nhưng lao động thì rất cần mẫn, viết lách cật lực, có tiền lại đưa vợ đi du lịch nước ngoài vài ba lần mỗi năm! Đôi ấy yêu nhau như vậy, nhưng sau này cũng đã chia tay, chẳng hiểu vì lý do gì (?!)…

 

Nhưng chắc không phải là chuyện người chồng không tặng hoa. Mà vì những lý do lớn hơn mà người ngoài không dễ hiểu được.

 

Quay trở lại với tháng mười, chàng nhé, đừng để tháng mười không hoa. Nhưng giận nhau, làm những việc để nhau buồn mà hoa chất đầy nhà, quà chất đầy tủ cũng chẳng để làm gì, chẳng bù đắp được những mất mát, những thất vọng.

 

Bông hoa đẹp nhất của tháng mười, có thể là bông hoa không mua được bằng tiền, cũng không phải là bông hoa có gài những tờ giấy bạc mệnh giá 100 hay 200 ngàn đồng mà em thấy nhiều người có tiền thường làm để thưởng cho các ca sĩ trẻ phòng trà… Cảnh tượng đó khiếm nhã thế nào đó, nhất thiết không phải là cảnh tượng của tháng mười chàng nhé!

Trộm nghĩ, đến lúc nào đó mái đầu sương trắng, thì Mộc Miên phu nhân của chàng vẫn vậy thôi, biết rõ điều chàng cho là lãng xẹt mà vẫn mỏi mòn chờ đợi….

 

10.2011


Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.