• dau-title
  • Trang văn
  • cuoi-title

Giấc mơ có thật

Thứ ba - 21/10/2025 08:33



(Ảnh: Nhà thơ Trần Kim Hoa và Nguyễn Diệu Liên tại Hồ Núi Cốc, tháng 7/2025)




GIẤC MƠ CÓ THẬT
(
Mộc Miên phu nhân)                                 

Em định đặt tên chuyện này là “Chuyện cái mẻ kho”, nhưng nghĩ thế cũng không phải. Hiện tại, em cảm thấy mình tựa như con thuyền đang loay hoay giữa dòng, như người húc đầu vào đá chưa kịp tĩnh trí để nhận ra đúng đúng, sai sai… trong câu chuyện không đầu không cuối của các lứa đôi, trong đó có chúng ta. Đem chuyện này thổ lộ với chàng, em cũng e mình lắm chuyện. Song không nói ra, thì chàng ơi, nhỡ một mai em buồn bã gầy yếu già nua thì ai người thay em chăm sóc chàng những lúc trở trời, tối đèn tắt lửa, liệu họ và chàng có biết “xích lại gần nhau” bằng việc ..chia sẻ ấm ức?

Em thật giận ông trời, sao ông ấy nỡ để em và chàng như lửa với nước, như mặt trời với mặt trăng, như sao hôm với sao mai… những khi em lên tiếng, những khi em phản biện, những khi em đòi công lý cho mình. Công lý nếu ở xa quá, nó sẽ chẳng là thứ dành cho em, vì em. Công lý phải hiện diện ngay ở trong nhà. Ví như công lý là cái đèn, thì cái đèn phải sáng. Công lý là cái thước, thì cái thước phải không lệch một ly. Công lý là công lý, đúng là đúng sai là sai, chàng là chàng mà em phải là em, không thể khác…

Nhớ khi ta gặp nhau lần đầu, chàng cười với em hiền lắm, rồi nói bâng quơ cốt để em nghe: “Sao lại có người dễ thương thế nhỉ !”. Hình như hầu hết những người gặp nhau lần đầu đều dễ thương thì phải. Và vì dễ thương nên họ phải lòng nhau. Xưa nay chẳng ai cưới ghê gớm về làm vợ cả, vì ngay cả ghê gớm ban đầu cũng biết khôn ngoan mượn gương mặt của dễ thương để dễ bề bỏ bùa các chàng và trót lọt cửa ải của các phụ huynh! Còn em, em tin mình thực sự dễ thương nên đã gật đầu lên xe về làm vợ chàng. Thế mà lâu rồi dễ thương thưa thớt xuất hiện trong quan hệ của chúng mình, nàng ấy thường đi vắng hơn là có mặt mỗi khi chàng về nhà… khiến ngay cả em đây cũng thấy ngạc nhiên và luyến tiếc.

Ngày xưa, em dịu hiền, em ngoan ngoãn, em cười luôn miệng. Nếu em có cãi chàng thì bát đũa nồi niêu nó cũng không xô nhau ầm ĩ như bây giờ. Ngày xưa, chàng hiền lành, ga-lăng, thương chiều em hết mực. Nếu chàng có giận em thì người đầu tiên ngỏ ý làm lành là chàng, là chàng chứ chẳng phải ai khác, để rồi sau đó cho dù em có bướng đến đâu cũng phải mủi lòng chịu thua tắp lự…

Những ngày xưa thân ái đâu rồi?

Em hỏi chàng đấy chàng biết không !

Mà em cũng đã bao lần tự hỏi mình. Rằng tại sao khi mới cưới chúng mình biết nhường nhịn nhau, tử tế với nhau, thuận vợ thuận chồng đến nỗi tưởng như bể Đông đã cạn tự hồi ấy rồi còn đâu đầy ắp đến mức dâng cả sóng thần hung dữ khắp Thái Lan, Nhật Bản… như bây giờ! Rằng tại sao thời gian và hôn nhân nó lấy đi của mình nhiều thứ đến thế. Nào nhan sắc, nào tuổi trẻ, và cả đằm thắm, dịu dàng nữa… Chẳng phải chàng đã từng đôi lúc cũng không khỏi bâng khuâng đó thôi. Rằng tại sao ngày xưa em dịu dàng với chàng đến thế, mà giờ đây em rất dễ nổi cáu, dễ bốc hỏa, rồi làm bà chằng khiến anh và con phát khiếp !?

“Dịu dàng của em bây giờ ở đâu, đi đâu, về đâu? Anh ước có nó !”. Em biết chàng thật lòng. Em biết bao nhiêu người đàn ông sở hữu được dịu dàng rồi thì mới biết mình lầm, rồi thất vọng hay bất mãn mà sau đó đã lên đường tìm kiếm những dịu dàng khác ở bên ngoài…Cũng có những ông chồng, chán chê với những dịu dàng ngon ngọt bên ngoài, một ngày bỗng nhận ra nóng nẩy nhưng mà tốt không ai bằng ở nhà mình hóa ra chẳng thể thay thế được, thế là tự giác trở về nhà, khi sức đã mòn, trí đã mỏi…

Những ngày ngày lao vào công việc, đối phó với đủ mọi áp lực: ra đường sợ công nông, đến cơ quan sợ sếp, về nhà sợ giàn lý đổ…cũng đã khiến chàng thay đổi tính tình, dung mạo. Chàng đi đứng khệnh khạng hơn, chàng ăn nói cục cằn hơn, chàng mắng mỏ cũng… điêu toa hơn. Người ta nói, đàn ông khi không tự tin thì thường ra vẻ như vậy, chẳng biết có đúng không! Chỉ biết rằng, lắm lúc em cũng chẳng nhận ra chàng: Mặt mày cau có, râu ria không cạo, áo quần toàn mùi quán sá… Phải chàng đó ư, người đàn ông mà em đã lựa chọn!?

Phụ nữ chúng em bị coi là hay sinh chuyện. Có người chỉ thích được chiều chuộng, ngọt nhạt, nhưng cũng lắm người khi chọn người yêu thì cho rớt đầu tiên những chàng nào hay nịnh nọt, xun xoe vì “trông chẳng ra dáng đàn ông gì cả!”. Thậm chí có những nàng chỉ rặt mê những chàng có gương mặt lạnh lùng, kiêu căng, phớt ăng-lê. Lấy nhau rồi, chàng nào vốn siêu nịnh thường lộ tẩy bản tính ích kỷ, hay ghen tuông, kiểm soát vợ từng ly từng tý. Chàng nào vốn dĩ lạnh lùng thì cứ tiếp tục lạnh lùng, mặc kệ vợ con nhà cửa cơm nước ốm đau chuyện này chuyện nọ còn bản thân thì vẫn trên từng cây số ngày nào cũng như ngày nào … Bấy giờ chúng em mới hiểu sâu sắc rằng chàng nào biết thương xót vợ con, biết làm cột trụ cho gia đình, làm bờ vai vững chãi cho người đàn bà của họ, chàng nào mới đích thực chính là người mà chúng em cần!

Chàng sẽ nói, sao đàn bà tham thế! Em nghĩ, nếu tham mà được, mà không ảnh hưởng ai, mà không làm hại ai, mà tốt cho tất cả, thì cũng nên tham. Vấn đề là chàng có nghe được rằng, trong câu chuyện đó, chàng đã từng tốt như vậy, chàng đã từng là mơ ước của em, cũng như em đã từng tốt như vậy, trong suy nghĩ và cảm nhận một thời của chàng! Chỉ vì chúng ta đã  không thèm bắt chước những cặp đôi trên sân khấu biết nuôi giữ tình yêu bằng cách đẹp dần lên trong mắt nhau; ngược lại, chúng ta đã tự mình sao nhãng hình ảnh của chính mình trong con mắt người ấy.

Cả em lẫn chàng, sau bao năm đảm đương sứ mệnh làm chồng làm vợ, ngoảnh lại, thấy mình giàu có hơn thuở ban đầu tay không đến với nhau vô vàn thứ (con cái, nhà cửa, chức quyền, danh tiếng và rất nhiều thứ không thể kể hết khác) thì lại tựa như Thạch Sùng, bỗng nhận ra trong tay nải của mình dọc hành trình thiên lý vẫn còn thiếu cái mẻ kho…

Một chuyên gia về hôn nhân và gia đình trong nhóm chúng em, mỗi khi nhìn thấy hội nghị các bà vợ, gồm những nhan sắc buồn xiu, ngơ ngác, hờn giận, trách móc…, đã mượn Chế Lan Viên để tổng kết vấn đề: Ôi dào, mọi chuyện suy cho cùng cũng chỉ là giấc mơ con đè nát cuộc đời con ấy mà! Nghe thật thấm thía, thấm thía đến mức ngay cả mấy chị mồm mép sắc sảo nhất cũng không cãi lại được câu nào.

Có vẻ như chúng em chỉ còn cách giấc mơ của mình một khoảng cách của cái … mẻ kho vốn đã làm tiêu tan “thương hiệu” Thạch Sùng!

Lúc này, giữa bao công việc bộn bề, Mộc Miên em trộm nghĩ: cớ sao hoa phượng có thể đốt trời dọc những con đường mùa hạ, mà chúng ta – những kẻ đã kinh qua khắp xuân hạ thu đông, kinh qua những gừng cay muối mặn, lại có thể vì những cái mẻ kho nhỏ bé ấy mà lạc mất nhau ngay giữa tổ ấm của mình?

Ước gì, tháng sáu nóng bỏng sẽ mở ra cánh cửa dịu dàng, cho em và chàng có thể tĩnh tâm đón mỗi ban mai, không mảy may băn khoăn, hoài nghi về giấc mơ có thật trong tay mình.

Trong giấc mơ ấy, chúng ta sẽ không phải bận tâm về những cái mẻ kho đầy xấu xí và ám ảnh. Chỉ có dịu dàng và ga-lăng sóng bước bên nhau…

Chàng ơi?!

(Còn nữa)

TKH
Mộc Miên phu nhân


Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.