
- Trang văn

Mùa Xuân về sớm
Thứ hai - 22/12/2025 07:06

(Ảnh: Pixabay)
MÙA XUÂN VỀ SỚM
(Trần Thu Huê)
Quê Loan thuộc vùng Đồng Tháp Mười - nơi mà theo quy luật hàng năm, từ cuối tháng tám âm lịch, có mùa nước nổi tràn về đồng ruộng. Dòng nước đỏ ngầu mang theo phù sa, tôm cá, cuốn trôi phèn mặn, cỏ dại, sâu bệnh... Nhưng cũng có những năm, nước về lớn bất thường, mùa nước nổi trở thành mùa lũ lụt, gây nhiều thiệt hại cho sản xuất và đời sống nhân dân. Từ sau trận “đại hồng thủy” năm 2000, với chương trình “dân sinh vùng lũ”, Nhà nước và nhân dân chủ động xây dựng các cụm, tuyến dân cư vượt lũ và lập nên những tuyến đê bao lửng bảo vệ ruộng lúa, vườn cây, ổn định cuộc sống. Đó là cách trị thủy để người dân nơi đây chung sống lâu dài với lũ lụt, sống hài hòa với thiên nhiên.
Năm nay, dự báo mực nước ở mức trung bình nhiều năm, nhưng tới đầu tháng mười, mưa bão liên miên, nước từ đầu nguồn đổ về dồn dập, cộng thêm triều cường và những trận mưa lớn kéo dài khiến mực nước tăng rất nhanh. Con kênh trước nhà Loan thường ngày hiền hòa nay đầy ăm ắp, đỏ ngầu phù sa, cuồn cuộn chảy. Những ô đê bao lửng bảo vệ hàng trăm héc ta lúa sắp tới vụ thu hoạch bỗng trở nên mỏng manh, nguy cơ bị tràn đê, vỡ đê có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Bao công sức, tiền của, hy vọng của cả một vụ mùa đang bị nước lũ đe dọa nhấn chìm…
Cả xã huy động mọi lực lượng, phương tiện căng mình chống lũ. Trạm bơm điện hoạt động suốt ngày đêm. Máy xúc, xà lan… làm việc hết công suất cùng với sức người tập trung gia cố đê bao, nỗ lực ngăn chặn dòng nước dữ để cầm cự, kéo dài thêm thời gian cho lúa kịp thu hoạch. Tre, tràm từ các nơi được gom về, đóng cọc dằn chân những đoạn đê xung yếu; hàng trăm, hàng ngàn bao đất xếp chồng lên nhau thành bờ lũy vững vàng, nâng mặt đê cao hơn…Ngày nắng chang chang, chiều mưa như trút. Nước đã mấp mé bờ đê, những cây lúa như lả đi trong nước. Cuộc chiến giằng co giữa người và nước lũ diễn ra cả ngày đêm. Ai nấy đều thấm mệt sau nhiều đêm thức trắng. Đúng lúc đó, tin báo “Bộ đội về” xôn xao khắp xóm ấp, mọi người như bừng tỉnh.
Những người lính trẻ trang phục gọn gàng, nhanh chóng triển khai ngay tới các vị trí gia cố đê. Các anh không quản ngày đêm lăn xả cùng lực lượng của địa phương vác những bao đất, bó tre, cây tràm nặng trĩu hay dầm mình trong nước đóng cọc kè đê... Tất cả đều ướt sũng, bởi nước mưa, nước lũ và cả mồ hôi nữa. Mọi người làm không ngừng nghỉ, hối hả chạy đua với nước, với thời gian. Mưa trắng trời, gió tạt rát mặt… Gương mặt những người lính trẻ sạm đi vì mưa gió, đôi tay họ chai sạn, mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ, quần áo bết bùn, vai rớm máu vì vác đất, vác cây, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời quyết tâm: “không để đê vỡ, không để lúa chìm”. Những bóng áo xanh bộ đội nổi bật giữa đồng nước mênh mông. Giữa những ngày gian khó thử thách này, các anh đã gieo vào lòng người dân nơi đây niềm tin: ở đâu có bộ đội, ở đó có bình yên, cuộc chiến này sẽ sớm giành thắng lợi!
Nước vẫn lên từng ngày. Với chủ trương “xanh nhà hơn già đồng”, một bộ phận trực để gia cố đê, còn lại tập trung xuống đồng gặt lúa. Nước ngập sâu, tất cả phải bì bõm trong nước lạnh đục ngầu, mò mẫm cắt từng nắm lúa. Nhiều anh lính trẻ vốn không quen việc ruộng đồng, chân ngâm trong nước mấy hôm sưng tấy lên, kẽ chân đỏ rực, hai cánh tay bị lá lúa cắt rớm máu …Nhưng hình như không ai để ý, mọi người vẫn hối hả, miệt mài chạy đua với dòng nước lũ. Bao công sức, bao hi vọng của cả vụ mùa đang gởi gắm vào các chiến sĩ và bà con nơi đây, trong cuộc chiến đầy cam go giữa người và lũ lụt. Cứ thế, đêm nối đêm, ngày nối ngày, hàng trăm người không ngừng nghỉ gia cố đê hay dầm mình gặt lúa. Những người lính áo xanh với sự nhiệt tình và sức trẻ đã trở thành điểm tựa vững vàng cho người dân giữa thiên tai…
Loan được phân công cùng chị em trong ấp lo cơm nước phục vụ lực lượng chống lũ. Những bữa cơm trưa vội trên bờ đê mấp mé nước, những bữa tối muộn trong ánh đèn, vừa ăn cơm vừa tranh thủ phân công công việc cho ngày mai. Trong câu chuyện của họ, cái tên “Thủ trưởng Thành” được nhắc đến nhiều nhất với sự yêu quý và nể phục bởi sự nhiệt tình và tài chỉ huy, cũng như sự hài hước, dí dỏm của anh. Không hiểu sao, nghe nhắc tới tên anh, trái tim cô lại khẽ rung lên…
Hôm nay, Loan cũng xuống đồng gặt lúa. Nước ngập ngang người, lạnh buốt, bùn đặc quánh níu bước chân, lưỡi liềm cắt lúa loạt soạt trong nước…Lúa cắt tới đâu, chất lên xuồng tới đó, từng xuồng lúa nặng trĩu được gom lên bờ đê cao. Trời khi mưa xối xả, lúc lại nắng chói chang. Những hạt lúa thu hoạch trong những ngày lũ lụt này, có mồ hôi, công sức của bao người…Giữa đồng nước mênh mông, Loan chỉ thấy thấp thoáng những bóng áo xanh nổi bật giữa bao nhiêu màu áo, tiếng gọi nhau vang vọng và tiếng lội nước ì oạp. Cô biết Thành cũng đang ở đó, giữa đồng đội, giữa những người dân đang hối hả gặt lúa, chạy đua với lũ lụt để giành lại mùa vàng…
Mấy ngày sau, trời quang hẳn. Toàn bộ diện tích lúa đã thu hoạch xong, tuyến đê bao lửng được khai thông một đoạn cho nước tự do tràn vào đồng ruộng, cả cánh đồng thành biển nước trắng xóa. Đêm liên hoan giao lưu chia tay để ngày mai các anh bộ đội trở về đơn vị được tổ chức ngay ở sân Nhà văn hóa xã. Bầu trời đêm lấp lánh ngàn ánh sao, trăng sáng vời vợi, như chưa hề có những ngày hối hả chống lũ căng thẳng và vất vả. Tiếng đàn, tiếng hát rộn rã. Cậu MC lém lỉnh giới thiệu Loan lên song ca cùng Thủ trưởng Thành. Cô đang bối rối thì anh tới bên cô từ lúc nào, bóng dáng cao lớn và nụ cười ấm áp.
Bài “Tình ca mùa xuân” ngân lên giữa bầu trời đêm yên ả sau mưa lũ. Tiếng hát của họ hòa quyện trong tiếng vỗ tay giòn giã của đồng đội, bạn bè. Không biết tự bao giờ, bàn tay Loan nằm gọn trong bàn tay anh. Dưới ánh trăng lung linh, giữa vùng quê vừa qua những ngày lũ dữ, cô bỗng thấy lòng mình rộn ràng - như thể mùa xuân đã về sớm nơi này.
Kỷ niệm mùa lũ lụt 2025



