• dau-title
  • Trang văn
  • cuoi-title

Bình minh Cửa Đại

Thứ tư - 15/10/2025 09:23



(Ảnh: Pixabay)

 

BÌNH MINH CỬA ĐẠI

(Trần Thu Huê)

Anh và cô quen nhau một cách tình cờ. Một lần anh ghé vào trang facebook  của bạn cô, đọc một dòng comment rất lém lỉnh của cô, rồi anh xin bạn giới thiệu cho làm quen. Cô – người con gái miền Tây hàng ngày gắn bó với “ bảng đen – phấn trắng”, còn anh – chàng sĩ quan hải quân quê tận Quảng Nam, chưa từng gặp nhau, nhưng nói chuyện lại rất hợp, dù chỉ qua tin nhắn hay những cuộc gọi mỗi tối. Họ chia sẻ với nhau về cuộc sống, về công việc, niềm vui và cả những nỗi buồn, ngày càng thấy thân thiết, gắn bó và cùng khao khát gặp mặt. Mùa thu này, cô có chuyến du lịch Đà Nẵng – Hội An. Nghe tin, anh như reo lên: “Vậy là chúng mình sắp được gặp nhau rồi”! Cô chuẩn bị cho chuyến đi với niềm háo hức xen lẫn hồi hộp…

Đoàn đến Hội An vào lúc 4 giờ chiều. Cô nhắn anh địa chỉ khách sạn và tưởng tượng một buổi tối lãng mạn. Rất lâu sau, anh nhắn lại: “Anh đang ở cách xa Hội An hơn 100 km, có nhiệm vụ đột xuất, tối nay anh phải tập trung thực hiện cho xong. Mong em thông cảm…”. Cô cúi xuống giấu giọt nước mắt... Cô bạn cùng phòng có lần nói: quen nhau trên mạng mà, tán tỉnh cho vui thôi… Nhưng nhớ lại những chuyện anh kể, cảm nhận anh đã vui thế nào khi nghe tin cô sắp ra Hội An, cô lại muốn tin là anh bận thật, vì “Với người lính, nhiệm vụ là trên hết” – như anh thường nói mỗi khi cô lo lắng, ngóng trông vì tin nhắn đến trễ.

Buổi tối Hội An thật đẹp, đoàn tổ chức giao lưu ngay bên bờ biển, mọi người hào hứng tham gia các trò chơi, các tiết mục văn nghệ. Cô lặng lẽ bước về phía biển, mang theo nỗi buồn da diết. Cát mát lạnh dưới chân, gió mơn man, mặt biển loang loáng ánh trăng, những con sóng ào ạt xô bờ như đang vỗ về. Cô dõi mắt ra xa, thầm mong một “cánh buồm đỏ thắm” như một phép màu đưa anh tới, để cô được vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Nhưng rất lâu, rất lâu, mặt biển vẫn đen thăm thẳm, sóng cứ vỗ cồn cào, miên man và gió hun hút, lành lạnh. Trước biển đêm, cô thấy mình thật nhỏ bé và cô đơn. “Ừ, xa xôi thế, sao vội tin chi để mà buồn chứ”…

Buổi sáng, cả phòng rủ nhau dậy thật sớm, chạy chân trần trên cát, đùa giỡn với sóng biển. Mặt biển hiền hòa nhưng lòng cô dậy sóng. Nơi cô ở không gần biển. Với cô, biển luôn là nỗi khát khao với bao điều bí ẩn và thú vị giấu trong lòng đại dương bao la xanh thẳm ấy. Và từ khi quen anh – người lính biển, cô lại thấy biển gần gũi, đáng yêu hơn. Có lần cô nhắn cho anh: ‘Mỗi khi ra biển, em lại ước có anh ở bên, để cùng nghe biển hát”… Nhưng với cô, biển sáng nay sao xa, rộng quá, gió và sóng sao vô tình đến thế! Giá như anh đừng nói chuyện thân thiết với cô, giá như anh đừng tỏ ra háo hức vui mừng khi biết cô sẽ đến quê anh, giá cô đừng tin anh nhiều như vậy…

Trở về phòng, việc đầu tiên là cô mở tủ lấy điện thoại ra. Cô run lên, vỡ òa khi thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Là của anh! Từ cửa sổ phòng nhìn xuống, tim cô đập loạn xạ khi nhận ra màu áo hải quân thấp thoáng dưới tán lá. Cô dụi mắt: là thật, không phải giấc mơ! Không kịp trang điểm, mái tóc còn ướt nước, cô vội ào xuống, cứ như nếu chậm hơn, giấc mơ sẽ biến mất. Anh đón cô với nụ cười ấm áp. Lần đầu họ trực tiếp nhìn thấy nhau, có chút bối rối, ngại ngùng. Anh nói đêm qua đã cố gắng làm xong công việc Thủ trưởng giao để sáng nay được “thưởng phép”, nhưng đến trưa, anh phải trở về đơn vị nhận nhiệm vụ mới – “lính mà em”. Anh đã nhờ bạn lái xe đưa tới đây, vượt hơn 100 km, để gặp cô như lời hẹn. Cô ngước nhìn anh – gương mặt cương nghị, rám nắng mà thấy gần gũi. Cô thấy mắt mình cay cay… 

- Mình đi ăn sáng nhé, anh mời em đặc sản quê anh. Bình dị thôi, nhưng là món ăn mà nhắc tới nó, người ta sẽ nhớ xứ Quảng đấy.

Một quán ăn nhỏ, giản dị dưới tán cây bàng cổ thụ. Ông bà chủ quán đã lớn tuổi, vui mừng nhận ra khách quen. Ba tô mì Quảng được mang ra, cậu bạn lái xe giữ ý ngồi sang bàn bên cạnh. Lần đầu tiên cô được biết đến món ăn này. Những sợi mì mềm mại, trắng ngần, mấy cái trứng cút trắng xinh xen lẫn những lát thịt gà vàng ươm, điểm những hạt đậu phộng màu nâu nhạt, miếng bánh đa lấm tấm mè đặt cành tô; dĩa  rau thơm xanh non, lát ớt đỏ tươi…chỉ nhìn thôi cũng đã hấp dẫn rồi… Nước dùng rưới lên tô mì vàng sánh, xăm xắp, đủ trộn thấm cọng mì, chứ không chan ngập như những tô phở, hủ tiếu, bánh canh… miền Tây quê cô. Anh giúp cô trộn cho sợi mỳ áo đều nước dùng, bẻ nhỏ miếng bánh đa, động tác nhẹ nhàng mà khéo léo. Cô ngập ngừng nếm thử. Sợi mì mềm mà không dai, có vị ngọt bùi của bột gạo quyện nước dùng thơm mùi nghệ, đậm đà… Anh nói anh mê món ăn này từ nhỏ, mẹ anh nấu rất ngon. Cha anh, cũng là một người lính hải quân thường xuyên xa nhà, mỗi lần cha về phép là mẹ lại nấu mì Quảng, cha ăn hoài không chán. Quê nội anh ở tận miền Bắc, cũng vì mê món mì Quảng mà cha theo mẹ về gắn bó với mảnh đất Quảng Nam. Cha vẫn bảo: mì Quảng không chỉ là món ăn truyền thống, mà còn là linh hồn ẩm thực đất Quảng, là sợi dây níu những người đi xa về với quê hương. Cô như thấy trong tô mì này có bao kỷ niệm của tuổi thơ anh, có bóng dáng người cha thân thương và người mẹ tảo tần, có cả tình yêu quê hương mộc mạc mà sâu nặng của người lính biển. “Nhà anh cũng ở gần đây. Mỗi lần có dịp về công tác vùng này mà không kịp về nhà, anh lại ghé quán của ông bà, vì tô mỳ Quảng ở đây rất giống hương vị mẹ anh nấu. Anh mong có dịp đưa em về, mẹ dạy em nấu mì Quảng nhé”. Cô e thẹn cúi xuống tránh ánh mắt anh, hai má ửng hồng.  

- Anh nhớ em nói rất yêu biển và mỗi lần ra biển, em lại ước. Giờ điều ước của em sẽ thành hiện thực. Bình minh này có ít nhất hai người ngắm biển, chớ không như tối qua đâu!

Anh  nhìn cô tủm tỉm cười, làm cô bối rối cúi xuống, hai má ửng hồng.

- Anh sẽ đưa em về Cửa Đại - nơi sông Thu Bồn đổ ra biển. Từ nhỏ anh hay tới nơi này, thích nhất là được ngắm bình minh trên biển, anh quen nghe tiếng sóng biển như lời ru của mẹ.

Xe dừng lại, anh nắm tay cô, mặt biển phía trước như đang chào đón. Bàn tay anh nóng ấm, vững chãi, mà cô vẫn cảm giác như thực như mơ bởi niềm hạnh phúc thật bất ngờ. Phía chân trời xa, mặt trời đang từ từ, từ từ nhô lên, đỏ hồng, rực rỡ. Biển mênh mang, những tia nắng sớm như dát vàng trên sóng, gió biển mặn mòi, mát lành. Phía xa xa, cầu Cửa Đại như một nét vẽ cong duyên dáng in trên nền trời xanh trong. Những con tàu nối nhau về bến, để lại phía sau những vệt sóng loang ánh nắng. Trên cao, đàn hải âu ríu ran chao lượn, tiếng chim xôn xao trong tiếng sóng, tiếng gió, tiếng còi tàu, làm nên âm thanh sôi động của ngày mới… Họ ngồi bên nhau ngắm biển, trong lòng ngập tràn cảm xúc khó gọi thành tên. 

Mặt trời dần lên cao, chiếu ánh sáng lấp lánh trên gương mặt hai người. Cô khẽ ngả đầu lên vai anh, gió thổi mơn man, những sợi tóc mai của cô chạm nhẹ bên má người lính biển, đem lại cho anh cảm giác xốn xang khó tả. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như lắng đọng lại, chỉ còn bình yên và những rung động trong trẻo như bình minh trên biển Cửa Đại… Anh ngồi bên cô, ấm áp, bình dị và đầy tin cậy. Cô thấy thân thương lắm màu áo xanh của anh, yêu cả vị mặn mòi của nắng, của gió, của nước biển trong xanh. Họ gặp nhau vội vàng, còn bao điều chưa kịp nói, nhưng bình minh nơi Cửa Đại sáng mai này như một chứng nhân cho tình yêu của họ…  

Phút giây tạm biệt, anh nắm tay cô siết chặt, đầy lưu luyến. Cô rưng rưng nhìn theo bóng xe khuất dần trên đường phố đầy nắng. “Em sẽ về quê anh để được mẹ dạy nấu món mì Quảng” – cô gởi tin nhắn và tưởng tượng ra nụ cười ấm áp của anh. Ngoài kia, nắng đã trải vàng rực rỡ… 

 



Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.