- Trang văn
Tìm lại bài thơ "Khi tuổi thơ qua đi"
Thứ hai - 20/10/2025 07:48
(Ảnh: Diệu Liên)
TÌM LẠI BÀI THƠ “KHI TUỔI THƠ QUA ĐI”
(Nguyễn Diệu Liên)
Thuở ấy, những năm tháng sinh viên mộng mơ và đầy trong trẻo, mỗi đứa chúng tôi đều nâng niu trong tay một quyển sổ tay thơ. Đó không chỉ là nơi chép lại những vần thơ tình làm rung động trái tim non trẻ, mà còn là một khoảng trời rất riêng, rất dịu dàng mà ai trong chúng tôi cũng tự cất giấu cho mình.
Trong những trang sổ ấy, có một bài thơ được chép đi chép lại không biết bao nhiêu lần – “Khi tuổi thơ qua đi” – như một bản nhạc buồn ngân nga giữa ký túc xá những buổi chiều lặng gió. Chúng tôi trao nhau từng dòng thơ như gửi cả tâm sự, như nhắn nhủ điều gì đó cho nhau mà chẳng cần nói bằng lời. Lúc ấy, ai cũng tưởng bài thơ là của một nhà thơ nữ nổi tiếng nào đó, bởi ngôn từ quá đỗi dịu dàng, sâu sắc và chạm đúng vào trái tim những cô gái đang chập chững bước vào thế giới của những rung động đầu đời.
Mãi đến một chiều thu tháng 8 năm 2018, khi tôi tình cờ kết nối lại được với các anh chị trong lớp Búp Trên Cành năm xưa trong lần ra mắt tập thơ "Giọt nắng vô thường" của chị Trần Huyền Tâm, " Hoa nở không mùa" của chị Phạm Hồng Oanh, "Mùa đợi" của chị Nguyễn Thuý Hằng tại Tp Thái Bình, nơi có chiếc nôi văn chương của các Búp Trên Cành thủa ấu thơ và một sự thật đầy xúc động bất ngờ đã được hé lộ: bài thơ ấy là của chính chị Trần Huyền Tâm – “chị Ba Búp Mỡ” mà chúng tôi vẫn gọi bằng tất cả sự trìu mến và kính trọng. Người đã nhóm lên ngọn lửa yêu thương và giữ nó cháy mãi suốt bao mùa Búp Trên Cành nở hoa.
Nghe chị kể về hoàn cảnh ra đời bài thơ trong bài viết “Khi chạm vào nỗi nhớ”, lòng tôi bồi hồi không nói thành lời. Một buổi chiều cuối xuân, chị đang loay hoay vật lộn với mấy từ tiếng Anh khó nhằn trên giường tầng sinh viên thì một người bạn của chị chạy ào vào, khuôn mặt còn nguyên vẻ hoang mang pha lẫn hạnh phúc: “Tâm ơi, hình như chị yêu rồi…”. Một ánh mắt, một cái nhìn chan chứa yêu thương của người bạn trai qua lời kể của chị bạn tưởng như vô tình mà chạm vào cả một vùng ký ức thơ ngây. Và rồi, những vần thơ cứ thế tuôn trào – tự nhiên như hơi thở, như tiếng lòng không thể kìm nén.
Bài thơ là lời thì thầm của một trái tim lần đầu biết yêu, cũng là tiếng thở dài của một tâm hồn vừa đánh rơi mất điều gì đó rất thiêng liêng – tuổi thơ.
“Khi gặp cái nhìn chan chứa từ anh
Đốt ánh mắt em cháy thành ngọn lửa
Em hiểu rằng tuổi thơ em không còn nữa
Và những gì ai biết được sẽ mất đi.”
Ánh mắt ấy – cái nhìn chan chứa tình cảm ấy – là ngọn lửa đánh thức một thiếu nữ khỏi giấc mơ tuổi thơ, để từ đó bước vào thế giới của những khắc khoải, chờ mong. Hình ảnh tuổi thơ không rời đi trong im lặng, mà biến mất theo từng mùa lá rụng, theo những buổi chiều tần ngần ngóng đợi, theo từng ánh nhìn khiến con tim khẽ rung lên nhè nhẹ dịu dàng.
“Em chờ mùa thu trôi qua
Để đợi nắng hiếm hoi từ mùa đông năm trước…”
Càng đọc, càng thấm. Chúng tôi khi ấy – những cô sinh viên mười tám, đôi mươi – cũng từng ngơ ngác, cũng từng mơ hồ cảm thấy mình đã đánh rơi một điều gì đó. Nhưng không gọi được thành tên. Và chị Trần Huyền Tâm, qua bài thơ, đã đặt tên giúp chúng tôi – gọi đúng tên nỗi mất mát dịu dàng đó: tuổi thơ đã lặng lẽ đi qua.
“Em nghĩ nhiều về ánh mắt từ anh
Có những đêm nằm giật mình trăn trở
Thương nhớ đến trong nỗi niềm lo sợ
Khi mà tuổi thơ em qua đi”
Bài thơ khép lại không phải bằng sự tuyệt vọng, mà bằng một chút ngậm ngùi, một nỗi tiếc nuối rất nhân văn. Có thể người ấy đã quên ánh mắt của mình thuở trước, nhưng cô gái ấy – và rất nhiều cô gái như cô – vẫn mang theo ký ức ấy suốt cả một đời.
“Có thể rồi anh lại quên đi
Cái ánh mắt của chính mình thuở trước
Để cho em có một lần ai mà biết được
Bồi hồi nuối tiếc tuổi thơ…”
Hơn cả một bài thơ tình, “Khi tuổi thơ qua đi” là một dấu mốc của cảm xúc – nơi người con gái lần đầu biết yêu, cũng là lần đầu biết thế nào là mất mát. Bài thơ đã nói hộ biết bao trái tim non trẻ đang bối rối giữa những thay đổi đầu đời – nên không lạ khi bài thơ được chuyền tay nhau như một bí mật thiêng liêng, như một lời an ủi rất nữ tính.
Với tôi, bài thơ ấy không chỉ là kỷ niệm – nó là thanh âm dịu nhẹ nhất của một thời thanh xuân lấp lánh, là bản nhạc nền cho tuổi trẻ của rất nhiều cô gái đã từng biết yêu bằng cả sự ngây thơ và chân thành nhất của mình… Cảm ơn tác giả bài thơ - chị Ba Búp Mỡ yêu quý của chúng tôi!
Hà Nội mùa thu tháng 10/2025