• dau-title
  • Trang văn
  • cuoi-title

Linh hồn

Chủ nhật - 21/12/2025 06:52


(Ảnh: Pixabay)


LINH HỒN 

(Nguyễn Phương Thủy)

 

Một đêm trăng. Tôi lang thang giữa cánh đồng hoang dại. Những cọng cỏ khô lạo xạo gẫy gập dưới bàn chân. Đất khô cằn từng vết loang lổ đen như những linh hồn vừa tỉnh giấc vươn mình. Tôi chuyển động giữa những vệt loang lổ ấy. Cố gắng không chạm vào chúng. Biết đâu đó thực sự là những linh hồn. Một cuộc đời đã qua. Tấm thân gửi vào cõi tối. Có những linh hồn chẳng bao giờ được gọi tên. Khi màn đêm buông, khi ánh trăng như sữa phủ loãng không gian... họ cựa mình, xếp sắp lại hình khối… vượt lên khỏi những nấm mồ chỉ còn cao như một gò mối ven bờ… khi ấy… xin hãy để cho họ được yên!
 

Tôi trườn mình như một con rắn lẻ đôi giữa họ. Hình như có tiếng thì thào. Hình như có ai đó khóc sụt sịt. Hình như có sợi tóc bóng lên dưới ánh trăng hoang hoải. 
 

Xa thật xa, phía cuối trời là một thế giới khác. Có lẽ điện lung linh sáng. Có lẽ xập xình trống nhạc. Có lẽ những thân thể còn hồng máu đang rạo rực bên nhau, nói cười hể hả hay uất ức giận hờn. Xa thật xa… phía đó là sự sống. Phải chăng những linh hồn này đang hướng về quá khứ? Họ xì xào tranh luận. Họ hối tiếc những ý định đã không kịp thực hiện. Giọng nói của những linh hồn vô màu sắc, không giai điệu, thoảng qua, nhanh như tia sáng, lạnh như luồng hơi từ khe núi thẳm sâu, buồn như một dòng sông quanh năm chìm trong bóng tối.
 

Tôi ép mình mỏng tang lách qua những tiếng động vu vơ từ bốn phía vọng về. Biết đâu đó là tín hiệu tìm nhau của những linh hồn đang chờ đợi.
 

Chợt lặng thinh. Im phăng phắc. Tôi bàng hoàng dừng lại giữa mênh mông. Một vệt sáng nhẹ bỗng, tỏa rộng như một chiếc quạt khổng lồ xòe mình trên mặt đất. Những vệt đen loang lổ biến mất. Những cọng cỏ khô xơ xác hiện nguyên hình quằn quại. Mặt trời lên! Tôi rùng mình bởi hơi ấm, bởi chói chang, bởi trần trụi… một mình tôi giữa hoang vu. 

 

Tôi dụi mắt, ra khỏi cơn mộng mị. Tiếng chim hót - trong veo - tiếng lá lao xao - gọi nắng – thiên nhiên đón tôi vào ngày mới. Tâm hồn tôi dịu dàng một niềm vui trân quý. Cuộc đời – là cõi tạm và bởi thời gian nơi đây là hữu hạn nên từng giờ tôi sống – từng giờ tôi yêu.

 

04.12.2025

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.