• dau-title
  • Trang văn
  • cuoi-title

Quỳnh hương

Thứ hai - 30/12/2024 08:21



(Ảnh: st)

QUỲNH HƯƠNG
(Truyện ngắn của Trần Thu Huê)   
 
 Một lần, tôi được đọc được một bài viết về hoa quỳnh – những bông hoa nở trong đêm, trắng muốt, mùi thơm quyến rũ và “chỉ những ai yêu hoa mới được thưởng thức vẻ đẹp ấy”. Vậy là tôi ao ước có được một cây quỳnh để trồng bên cửa sổ, tưởng tượng vào những buổi tối đầy sao, tôi sẽ được ngồi ngắm bông hoa từ từ hé nở, như câu thơ ai đã viết “Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên”. Nhưng tôi đi tìm khá nhiều nơi, mà vẫn chưa có được, ở vùng nông thôn xa xôi này, nhiều người còn chưa biết hoa quỳnh là thế nào nữa…
 
- Chúc em ngủ ngon!
 
Đúng 21h30, tin nhắn, như mọi ngày. Chàng sĩ quan biên phòng -  người bạn học thân thiết đang đóng quân nơi biên giới cứ đều đặn mỗi sáng nhắn tin chúc ngày mới tốt lành, tối chúc ngủ ngon. Đã hơn 02 năm kể từ khi chúng tôi tạm biệt nhau đi về hai ngả: tôi vào miền Tây Nam bộ, còn anh lên với biên giới xa xôi. Tôi gởi cho anh ảnh 02 bông hoa quỳnh tải trên mạng về và một tin nhắn: em đang mơ thấy hoa quỳnh theo em vào giấc ngủ”.
 
Tin nhắn lại: “Ồ”… Rồi lặng im luôn
Tôi thoáng vùng vằng: người đâu mà vô tình thế, chả hiểu ý gì cả, thiệt là… khô như ngói ấy. Tôi đi vào giấc ngủ trong hờn dỗi.
 
Thế rồi, công việc cứ cuốn đi, tôi cũng lãng quên luôn vụ tìm hoa quỳnh. Cuối năm đó, cơ quan tổ chức du lịch lên cao nguyên, tôi vui lắm, vì sẽ được gặp anh. Anh cũng thế, rất vui, nói sẽ sắp xếp đưa tôi đi thăm đồi hoa dã quỳ đang nở vàng rực, căn dặn tôi rất nhiều về việc chuẩn bị sức khỏe vì mùa này cao nguyên nhiều gió và về đêm rất lạnh.
 
Ngày chúng tôi hẹn gặp là buổi chiều cuối cùng của chuyến du lịch. Tôi háo hức, hồi hộp chờ đợi một buổi tối ấm áp bù đắp cho bao ngày xa cách… Chuông điện thoại reo vang. Là của anh! Có lẽ anh cũng rất nhớ tôi nên đến đón sớm chăng? Nhưng… anh ngập ngừng thông báo với tôi về việc phải đi công tác đột xuất ngay, anh rất buồn vì lỡ hẹn. Tôi thấy hụt hẫng, nước mắt cứ trào ra, nhưng tôi hiểu, anh là người lính, nhiệm vụ là trên hết, không thể khác. Tôi ráng kềm lòng trả lời anh: “Em hiểu mà, em sẽ không sao, anh lo làm tốt nhiệm vụ nhé”. Buông điện thoại, tôi òa khóc…      
 
Chiều ấy cao nguyên mưa, cơn mưa kéo dài làm cho cái lạnh như lạnh hơn. Tôi co ro trong phòng vắng, mọi người đã rủ nhau ra phố. Chợt có tiếng gọi tôi ra có người gặp. Thấp thoáng qua khung cửa sổ thấp thoáng bóng áo xanh, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ào ra mở cửa. Là anh phải không? Anh muốn làm cho tôi bất ngờ đây mà! Nhưng rồi, lại một lần nữa, tôi thất vọng, nước mắt cứ chực trào ra… Người  lính trẻ vai áo ướt nước mưa, chiếc xe máy lấm lem bùn đất, chuyển đến tôi món quà của anh: một chậu cây nhỏ. “Anh ấy phải đi rất xa mới xin được mấy nhánh quỳnh này.  Anh có nhiệm vụ đột xuất nên nhờ em chuyển tới chị, mong chị thông cảm”. Tôi ôm chậu cây bỗng nghẹn ngào… Anh không quên ước mơ của tôi từ mấy tháng trước. Chậu cây này thay anh về bên tôi, để buổi chiều cao nguyên không còn lạnh nữa. Tôi nhắn tin cho anh: “Em cảm ơn anh. Anh toàn làm em bất ngờ”. Tin nhắn hồi âm: “Lính mà em”! cùng cái icon mặt cười, thật… dễ ghét.      
 
Tôi nâng niu chậu cây quỳnh suốt chặng đường dài trở về. Tới nơi, việc đầu tiên là tôi chọn chậu hoa thật to và đẹp để trồng 02 nhánh quỳnh, vì anh dặn là cây hoa này khá to và mau lớn lắm đấy. Thế là “bộ sưu tập” các loại cây hoa trắng và thơm của tôi đã có thêm một loài cây mới, cây hoa mà tôi mơ ước tìm kiếm lâu nay – món quà thật bất ngờ, ý nghĩa từ người lính biên phòng “tuy xa mà gần”. Tôi chăm chút, ngắm cây sớm chiều, thủ thỉ với cây những chuyện vui, buồn mỗi ngày, cảm giác như anh gần bên.. Cây sớm thích nghi với vùng đất mới, 02 lá bén rễ vươn cành xanh tốt, từ dưới gốc đã mọc lên mấy chồi non mập mạp, từ chồi cây này, những cành lá mới mọc thêm sum suê. Nhưng gần cả năm mà tôi chờ mãi, không thấy bông hoa nào. Cũng thêm gần một năm nữa, chúng tôi chưa được gặp nhau, anh về phép thăm nhà thì tôi đang có đợt tập huấn chuyên môn, thêm một lần hẹn cùng về quê không thực hiện được…   
   
Tôi nóng ruột hỏi anh: sao em chờ mãi không thấy quỳnh nở hoa mà toàn lá, anh à. Anh động viên tôi hãy kiên trì, cũng đừng chăm quá, cây tốt lá sẽ chậm bông. “Như những người lính, phải được rèn luyện qua khó khăn, thử thách mới trưởng thành. Với lại, chờ đợi là hạnh phúc, em nhỉ”! Trời, động viên sao mà khéo thế chứ.      
 
Thế rồi, mấy tháng sau, tôi có chuyến công tác xa nhà 10 ngày, phải gởi vườn cây nhờ cô bạn cùng cơ quan chăm sóc giùm, không khỏi lo lắng vì bạn cũng bận rộn, chưa bao giờ tôi mong sớm kết thúc chuyến công tác như lần này. Trở về nhà, việc đầu tiên là tôi thăm các chậu cây yêu quý của mình. Trời nắng nóng nhưng những cây hoa nhài, ngọc lan, huệ, bạch mai…vẫn nở những chùm hoa trắng xinh tươi. Chậu hoa quỳnh như vươn cao hơn, và kìa: trên cành lá lớn nhất đã xuất hiện 02 nụ hoa quỳnh chúm chím. Hai nụ hoa nhỏ xinh như hai ngón tay em bé, đầu nụ hoa như hai búp sen nhỏ xíu. Sang tuần sau thì nụ hoa vươn dài hơn, màu nâu nhạt, hơi cong lên như ngón tay của vũ công đang múa. Tôi nâng nụ hoa trên tay trong niềm vui bất ngờ, cứ như là mơ vậy. Cây quỳnh đã âm thầm ươm nụ như món quà chào đón tôi sau những ngày xa cách. Tôi vội chụp ảnh 02 nụ hoa ấy, gởi cho anh. Anh trả lời: “em giỏi quá, chào mừng những bông hoa đầu tiên của chúng mình”!     
Từng ngày, từng ngày, tôi háo hức chờ mong ngày hoa nở. Hai nụ quỳnh lớn rất nhanh, vươn dài, búp hoa dáng ngòi bút cũng dần lớn hơn, bụ bẫm hơn. Mỗi ngày, tôi đều chụp ảnh hai nụ hoa ấy gởi cho anh, có lẽ, anh cũng hồi hộp chờ mong được ngắm 02 bông hoa đầu tiên này. Chiều ấy, tôi thấy búp hoa đã no tròn, đài hoa dài gần cả gang tay như đang gồng lên để đỡ lấy búp hoa, mỗi lần gió thổi qua, nó lắc lư nhè nhẹ, đầy vẻ nặng nề. Trời chuyển tối, dưới ánh trăng, tôi nhận thấy búp hoa như đang cựa mình, dần dần hé mở. Ước gì giờ có anh ở bên cùng tôi ngắm hoa, ấm áp và hạnh phúc biết bao! Nhưng đêm nay anh lại đang làm nhiệm vụ, anh dặn tôi chụp ảnh, quay phim lại quá trình hoa nở, gởi cho anh xem…Thế là vừa ngắm hoa, tôi vừa loay hoay chụp ảnh, quay phim. Tôi muốn lưu giữ khoảnh khắc đặc biệt này và mong muốn dù gián tiếp, dù có muộn màng, anh cũng được ngắm hoa nở trọn vẹn nhất, rõ nét nhất. Trăng dần lên cao, ánh trăng soi rõ hơn 02 bông hoa quỳnh e ấp, dịu dàng từ từ hé mở trong đêm. Bông hoa to tròn như giống như hoa thanh long nhưng cánh nhỏ xinh hơn và do cuống hoa dài nên cảm giác như mong manh hơn. Những cánh hoa trắng muốt tinh khôi bao quanh đài hoa xinh xắn với những cọng nhụy vàng. Hương thơm của quỳnh không nồng nàn như hoa ngọc lan, không thơm ngát như hoa nhài, hoa nguyệt quế… Mùi hương rất nhẹ, thoang thoảng, ngọt ngào mà thanh khiết, phải lại thật gần mới cảm nhận được… Ai đó ví hoa quỳnh là nữ hoàng bóng đêm bởi vẻ đẹp kiêu sa, huyền bí của loài hoa chỉ nở trong đêm, nhưng tôi lại nhận ra nét đẹp dịu dàng, khiêm nhường, lặng lẽ hiến dâng hương sắc dù chỉ trong mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi, chẳng cần “ong bay bướm lượn”. Đêm ấy, tôi đã thức rất khuya trong niềm hạnh phúc vì tôi tin ở nơi xa xôi, anh cũng hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc này, anh cùng tôi ngắm hoa quỳnh nở qua những tấm ảnh, đoạn video tôi gởi.  
     
Sáng mai, tôi dậy thật sớm, hai bông hoa quỳnh vẫn nở trắng ngần nhưng cánh hoa không còn mơn mởn sau một đêm nở hết mình.  Khi mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên, tôi cảm giác như bông hoa khẽ rung rinh, những cánh hoa từ từ, từ từ nhẹ nhàng khép lại, ôm ấp đài hoa, mơ màng như đang ngủ, cuống hoa từ từ rũ xuống sau một đêm dài vươn hết sức mình.   
     
Tôi nhắn cho anh sau lời chúc buổi sáng: “Hoa quỳnh đã khép cánh rồi, anh à. Em thương bông hoa xinh đẹp nhưng ngắn ngủi quá”.  
 
Anh nhắn lại: “Em có biết hoa quỳnh tượng trưng cho điều gì không? Là sự cống hiến hy sinh âm thầm của những người lính cho sự bình yên của Tổ quốc, là vẻ đẹp kín đáo, dịu dàng của người phụ nữ, là tình yêu chung thủy của đôi lứa xa nhau”…
 
- Từ ngày có cây quỳnh này, em cảm thấy chúng mình gần nhau hơn, anh nhỉ. Giờ em biết thêm: chàng sĩ quan biên phòng của em chả phải khô như ngói mà lãng mạn vô cùng ấy – tôi nhắn cho anh. 
 
- Lính mà em! Tin nhắn hồi đáp kèm theo một trái tim màu đỏ!   
    
Mùa hoa sau, anh sẽ về cùng tôi ngắm hoa nở. Tôi tin là như thế!
 
Long An ngày 06/9/2024


Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.