• dau-title
  • Trang văn
  • cuoi-title

Truyện ngắn: Trông xác…

Thứ tư - 29/10/2025 15:12



(Ảnh: Pixabay)


Truyện ngắn: Trông xác… 

(Nguyễn Đức Hạnh)

 

Mùa đông năm 197…. Nỗi buồn lo như gió thổi lồng lộng xám phố cổ thâm u.

Râm ran từ đầu phố đến cuối phố. Phố cổ dài hơn 3km mà lời đồn có lẽ dài gấp đôi. Lời đồn đã li kì giờ ngậm mưa đông rét buốt, lộng gió mùa đông bắc càng làm người ta rùng mình ớn lạnh:

- Ông Phi tự tử chết trong Hồ Núi Cốc rồi! Nghe nói trầm cảm lâu năm. Cắt tay tự sát mấy lần không thành. Lần này nhảy bùm phát. Xong …

- Nghe nói  ông ta lên đập nhảy cắm đầu xuống. Hai con ngươi phọt ra. Hai con cá trắm khổng lồ đớp, nuốt đánh ực. Xác chết cứ quờ quạng, gào thét: - trả mắt tôi đây …

- Phét! Chết mẹ nó rồi. Còn quờ quạng gào thét gì chứ?

- Bà ngu thì ngu vừa chứ. Chết vào giờ thiêng thì còn đứng dậy đi trên mặt nước nhá. Còn rủ ma chết đuối hát đồng ca nhá…

- Thế ma hát bài gì? Ông có trực tiếp nghe thấy không ?

- Tôi thì chưa nghe. Thằng X cháu tôi đi đánh cá đêm nghe thấy. Nghe đâu Bọn ma hát bài Vĩnh biệt tình yêu thì phải…

- Phét. Há há há…

Thằng Cương con ông Phi sang tìm tôi:

- Mẹ tớ ngất suốt. Đi trạm xá rồi. Chả còn ai. Cậu cùng tớ vào trông xác bố tớ được không? Công an Xã đi vắng. Sáng sớm mai mới về kịp. Phải trông đêm nay. Nhỡ con gì ăn xác bố tớ…ức ức ức…

 

Nó khóc không nói được nữa. hì phải đi với nhau chứ. Học cùng nhau từ cấp 2. Giờ lên đến lớp 10 rồi còn gì?

- Thế mấy hôm nay bố cậu có gì bất thường không?

- Bố tớ vừa vào Nam thăm lại chiến trường xưa. Đi tìm đồng đội. Ông bảo giải phóng Miền Nam được 4 năm rồi. Giờ mới vào tìm mộ đồng đội là hơi muộn đấy. Chỗ ông chiến đấu giờ san lấp làm Nông trưởng. Sau này vào sợ không kịp. Từ hôm về cứ vật vã thở dài…

Hồ đêm lạnh và tăm tối. Sương mù giăng giăng trên mặt nước. Có cảm giác những đoàn người nấp sau màn sương đi qua sóng nước về đâu đó. Cánh chim đêm khổng lồ vùn vụt lướt qua đầu, cõng ai đó trắng toát trên lưng bay về phía Tam Đảo. Tôi hối hả kiếm củi đốt một đống lớn. Còn chuẩn bị mấy gộc to để hãm lửa âm ỉ đêm nay. Thằng Cương mang dao chặt hai cọc nhọn đóng xuống bờ cát. Lấy dây thừng buộc xác bố cho khỏi trôi xa. Tôi run lập cập đứng nhìn không dám lại gần. Cùng 17 tuổi. Cùng học lớp 10A Trường cấp 3 Y. Nhưng tôi gan lì khét tiếng, dám đuổi bắt rắn hổ mang nướng ăn, dám vào nghĩa địa Dốc Lim chờ người ta chôn cất xong, khóc mếu dìu nhau rũ rượi ra về, tôi cùng nhóm tiểu yêu lấy bát cơm quả trứng trên mộ ăn ngon lành. Vậy mà giờ run lập cập dù mặc ấm, lại ngồi sát đống lửa. Cái lạnh kỳ quái! Hình như lạnh từ gió, từ sóng, từ tử thi dập dềnh, mặt trắng bệch đến kì lạ, tóc xoã xượi bồng bềnh… Như có những ngón tay lạnh buốt lần sờ vào chỗ thắt lưng, rồi chậm rãi miết ngược lên, đến cổ thì như có 10 ngón tay ma bóp xiết dần…

- Giúp tớ với. Cứu …cứu…

Thằng Cương bỗng hét lên. Ngã ngửa ra. Con dao văng xuống hồ. Xác ông Phi bỗng dựng đứng lên. Nhìn chằm chằm vào con dao rồi từ từ nằm xuống. Dây buộc đứt hết. Tôi nháo nhào giúp Cương buộc tử thi vào hai chiếc cọc. Thằng Cương lẩy bẩy bò vào bờ. Ướt sũng. Khóc rống lên mà gọi bố ơi. Mãi sau này tôi mới biết các hồn ma kị nhất đồ kim loại. Họ hay nổi giận khi phải tiếp xúc gần với đồ sắt, đồ đồng…

Tôi cố trấn tĩnh. Nếu hoảng theo thằng Cương thì nguy. Mẹ tôi bảo gặp những người yếu bóng vía, hoặc quá sợ hãi, ma ác sẽ trêu cho đến chết…

Thằng Cương vẫn run bắn từng cơn. Gào khản giọng Bố ơi… Mặt hồ đêm có sức cộng hưởng âm thanh ghê gớm. Tiếng gào khóc lang thang trên đỉnh ngàn con sóng. Làm lũ cá Nheo đen sì vọt lên khỏi mặt hồ. Âm thanh bị bóp méo, khuếch đại thành tiếng ma kêu quỷ hú lay giật ngàn cây ven hồ. Lũ Dơi ùa bay tán loạn. Những con ếch khổng lồ đang ngủ đông giật mình lao ra khỏi hang, nhảy chồm chồm qua bãi đá ven hồ về phía Nghĩa địa của những người chết đuối.

Khi mai táng người chết, Ếch nhỏ tí chui qua kẽ nứt vào quan tài. Khi người ta cải táng thì kinh hãi bởi ếch to, cá trê khủng lao ra khỏi quan tài ngập nước…

Tôi ném củi vào cho đống lửa cháy to, túm áo Cương lôi lên, tát hai phát trời giáng:

- Câm mồm lại. Khóc thì bố mày sống lại được à. Gào để gọi Ma đáy hồ lên dọa cho vãi đái à. Tao về mẹ nó bây giờ. Đồ con trai chết nhát ..

Ăn hai cát tát nó tỉnh ra. Hình như sợ tôi bỏ về, nó cầm tay áo tôi, mồm rên ư ử như chó Cún ngủ mơ, từ hai mắt vẫn đùn ra hai giọt nước to tướng nữa...

Cởi quần áo mà hong trên lửa. Hai thằng trần truồng chạy vòng quanh cho ấm. Tay cầm hai khúc cây xỏ quần áo mà hong. Cảnh tượng ấy chắc cũng bi hài nên làm những ngọn lửa đỏ lòm vụt cao chót vót. Tiếng loài chim nào trong bụi cây kêu: “Khách! Trách!”...

Rồi quần áo cũng khô. Đói cồn cào. Moi trong túi dết hai cái bánh bột mì luộc. Gặm nhôm nhoam. Nghẹn gần chết. Ăn xong mới biết vội vã không mang nước uống. Thì nước đầy hồ đó thôi. Không ra uống được đâu Cương ạ. Lúc ra đóng cọc buộc dây kẻo bác trôi đi mất, tớ nhìn xuống nước và kinh hoàng, có hàng trăm đôi mắt cháy rực như Đom Đóm to ở mả mới ngó chằm chằm. Đừng ra. Khát thì cố chịu. Ra uống nước thì trăm bàn tay nhầy lạnh sẽ lôi chúng mình xuống hồ…

Tôi bảo Cương ngủ trước. Tôi sẽ thức canh lửa và canh xác bác Phi. Thằng Cương vừa mới lúng búng: “Để tớ thức cho …”, đã khò khò, thi thoảng lại nức lên như trẻ con bị đòn oan, trong mơ tấm tức mách ai đó …

Rất gay. Tôi cũng buồn ngủ khủng khiếp, như có ai đó cố tình ru cho tôi ngủ để lấy xác bác Phi đi. Không bao giờ. Đừng hòng nhá. Tôi vừa chạy vừa hát tất cả những bài tôi biết quanh đống lửa. Những ngọn lửa cũng biết vỗ tay nhé! Chạy và hát mãi cũng mệt. Tôi ngồi xuống, bẻ hai que diêm chống hai mi mắt lên. Bất ngờ gió lạnh ào ạt. Mưa nhỏ lay phay. Lửa như con Báo màu hồng, lúc vọt lên cao, lúc phủ phục xuống. Rồi bác Phi chập chờn như khói mỏng, cùng 5 anh bộ đội trẻ măng, mặt đầy máu, ngực rách nát, ngồi xung quanh đồng lửa. Họ mang bao thuốc Trường Sơn ra chia nhau. Châm lửa hút. Họ rì rầm trò chuyện. Khi họ nói từng giọt đỏ thắm rỏ vào đống lửa. Lửa như được tiếp thêm sức mạnh vọt trào cong như thác dữ. Nhưng sao lửa có mùi tanh của máu?

Đêm ấy. Lắng nghe câu chuyện đẫm nước mưa và đỏ máu của họ, tôi đã gục đầu xuống ngoạm cả miếng cát lớn, rồi vừa khóc vừa đập trán mình xuống, kệ cho máu trên trán rỏ ròng ròng xuống mặt.

 

( Còn nữa).

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.