• dau-title
  • Trang văn
  • cuoi-title

Chuyện về những người bạn

Thứ ba - 04/11/2025 09:27



(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


CHUYỆN VỀ NHỮNG NGƯỜI BẠN

(Lương Duyên Thắng)


Hắn có nhiều bạn. Đủ thành phần.Có người bạn hắn chỉ học cùng 1 tuần thậm chí chỉ cùng thi một ngày nhưng hắn vẫn nhớ đúng cả họ tên dù chẳng biết bạn đó là ai và người bạn ấy cũng không biết vì sao hắn lại nhớ đến bạn ấy.


Hai người bạn trong kỳ thi học sinh giỏi


Năm hắn học lớp 5. Ở trường hắn khá nổi tiếng vì là con nhà gia giáo lại học “nhảy cóc” nên nhiều thầy cô quan tâm để ý hắn. Lúc nhỏ Hắn đọc sách nhiều nhưng chả bao giờ học môn văn cả. Hắn ghét. Hắn ghét vì văn cứ dài lê thê như con rồng con rắn. Mà hắn lại chúa ghét rắn mỗi khi hắn ra vườn hay ra đồng làm ruộng. Thế nhưng số phận thử thách hắn khi năm đó ông thầy Trâm béo dạy Văn phát hiện ra khiếu văn của hắn và dự định đưa vào đội tuyển Văn của nhà trường. Thầy mập  (béo) có biệt hiệu các học sinh đặt cho là thầy Trâm béo hay Trâm véo tai. Bởi thầy là bộ đội phục viên nên rất nghiêm khắc. Trời mùa đông rét căm căm mà bị thầy véo tai thì coi như xong. Ở trường học sinh nào cũng sợ thầy. Hắn cũng sợ. Lần đó sau bài tập làm văn thầy cho hắn 8 điểm. Thời đó điểm các thầy cho “đắt” chứ không hào phóng như bây giờ. Sau khi trả bài xong, vẫn còn lâng lâng vì sung sướng thì hắn được thầy gọi lên và nói cho hắn về dự định gọi hắn vào đội Văn. Hắn đã sợ môn văn như sợ rắn mà lại …


Hắn cũng sợ nhéo tai nhưng so với rắn thì hắn sợ rắn hơn, vì thế hắn cương quyết từ chối dù rằng sau đó hắn cũng bị nhéo tai nhưng không đau gì lắm vì có lẽ thầy hiểu hắn vào đội tuyển Toán sẽ lợi cho hắn hơn.


Rồi kỳ thi cấp trường, cấp huyện cũng diễn ra. Hắn được các thầy đưa rước bằng xe đạp đi thi. Tới một ngôi trường lạ với một bình đông nước và một nắm cơm nắm muối vừng mẹ hắn chuẩn bị cho từ sáng sớm.


Kỳ thi đó hắn chẳng mang được cái “ giải rút “ gì (theo cách nói của anh Thơm Béo K12) nhưng hắn lại có thêm 2 người bạn.


1. Người bạn thứ nhất: Người bạn có tên đặc biệt nhất nước


Trước khi vào thi, tất cả đều phải tìm phòng thi để xếp hàng. Lướt qua danh sách cùng phòng với hắn hắn để ý đến một cái tên thật lạ (tới bây giờ vẫn lạ) LỊCH SỬ SANG TRANG… Hay nhỉ. Bạn này ở xã Bạch Đằng. Vào phòng thi, lại là bạn ấy ngồi cùng bàn. Một bạn gái mũm mĩm so với lứa tuổi, trắng trẻo, so với ngày đó thì là khá lạ vì ngày ấy ai cũng gầy gò thấp bé và đen nhẻm. Cũng chả ai nói với ai câu nào chỉ chăm chú làm bài thôi.


Sau vài năm, hắn vào cấp 3 (ngày ấy thi vào cấp 3 cực khó chứ không như bây giờ). Cũng không biết kỳ thi đó bạn ấy có thi hay không nhưng ngày nhận lớp và dò lại trong danh sách trúng tuyển cấp 3 năm ấy không có người bạn có cái tên quá đặc biệt kia. Tuy nhiên hắn vẫn coi là bạn (bạn thi) cũng chỉ bởi vì bạn có cái tên quá đặc biệt nên hắn nhớ mà thôi. Một người bạn gặp có đúng một lần ngồi cùng bàn thi mà tới giờ vẫn nhớ cả họ tên sau bao nhiêu năm thì là Bạn chứ sao. Chắc mọi người cũng đồng ý nhỉ.


Thi cũng xong, chả cần biết điểm cao hay thấp. Ăn cơm nắm muối vừng, nghỉ ngơi uống nước dưới gốc Phượng già của trường. Ở đó Hắn gặp một kẻ lông bông như hắn mà sau này hắn gọi là người bạn 7 ngày học chung.


2. Người bạn thứ hai và trò nghịch ngợm tuổi học trò


Ngồi ăn cơm, hắn gặp một người bạn khác. Đó là Huân ở Hoa Nam, cùng thi nhưng ở khác phòng.


Mấy năm sau cả hai thằng đều vào cấp 3 đều học cùng tổ, cùng lớp. Học cùng nhau được đúng 7 ngày rồi Huân lại ra Hải Phòng học tiếp. Chả là bố của Nó dạy ở Trường Hàng Hải mà. Hết phổ thông cả 2 cùng đỗ Đại học năm đầu rồi cũng vẫn là bạn của nhau hàng chục năm.


Bẵng đi thật lâu, hơn hai chục năm sau nó gọi cho hắn hẹn gặp. Hắn hỏi vô làm gì? Bạn vào để nhận một chiếc tàu biển ở nhà máy Hyundai cách chỗ hắn ở khoảng 30km đón taxi ra chơi. Ăn cơm, Bạn kể về một trò đùa mà hắn nhớ mãi về cái nghịch ngợm của tuổi học trò của nó.


Ở Hoa Nam cũng như Hồng Việt quê hắn ngày ấy ao hồ nhiều lắm. Thầy hiệu trưởng cấp II xã Hoa Nam có tên là Pháo, nhà ở Hổng Việt, sát nhà hắn. Thầy có một cái xe đạp Thống Nhất để đi làm. Sáng từ nhà đến trường và chiều từ trường về nhà. Đường làng thì nhỏ, thầy thì cẩn thận nên đi đến đâu thầy cứ bấm chuông Reng Reng cho mọi người đều nghe thấy. Bạn Huân của hắn chờ sẵn nên cứ chiều nào khi Thầy đi ngang qua, ở dưới đầm hắn lại hét lên “Đùng, Đùng“ rồi lặn xuống mất hút.


Lần nào ngang qua nhà hắn và cái Đầm trước ngõ ông hiệu trưởng già của trường cấp 2 lại được nghe âm thanh quen thuộc của hắn. Thầy cũng hiền và có lẽ cũng vui vui nhưng cũng chịu thua vì trò nghịch ngợm của bạn ý. Bạn yếu có gọi tên thầy đâu nào....Nó chỉ hô ĐÙNG thôi mà...hi hi. Viết ra câu chuyện này khi ông thày giáo già đó đã về cõi Vĩnh hằng đã nhiều năm nhưng đây là một câu chuyện có thật ai nghe chắc cũng phì cười. Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò. Quỷ không có, ma không có, chỉ có trò đùa ngỗ ngược của thằng bạn bảy ngày của mình là có ! Thế thôi.

Cái thằng bạn bảy ngày ấy bây giờ đang phiêu du nơi đâu hắn cũng không dò ra. ( hắn là thuyền trưởng của tầu viễn dương, là ngao du tứ xứ Giang hồ) Lâu lắm rồi không gặp lại. Mày có đi đâu cũng được nhưng khi về nhớ Ồ LA cho tao, và giữ gìn sức khỏe trong mùa dịch Covid 19 nhé. Và khi về nhớ đọc một lần câu chuyện này tao viết về mày đấy!

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.