- Sáng tác mới
Em đã có khoảng trời riêng để nhớ Một mảnh trăng lơ lửng suốt đêm trường Gần đến vậy mà tim anh hờ hững Nhớ về anh lòng quặn thắt cơn đau Gửi cho anh khoảng trời xao xác nắng...
Chẳng muốn rời xa thơ một bước Sợ hồn xinh lạc mất đường về Đã bao năm cách biệt trời quê Ấm tình nghĩa, thân người nơi xứ lạ. Một thoáng se lòng ta nhớ mẹ Một chút buồn xót xa em trẻ...
Thơ tình tôi viết cho ai nhỉ Nửa để mênh mông nửa để chờ Nửa chờ tôi để trong mơ Nửa mênh mông để bến bờ người thương...
Gió không phải là mây Nắng không là hoa lá Anh chẳng phải là em Nhân tố rời tất cả Nhưng cành non tìm lá Hoa tìm quả trên cây Sông tìm đôi bờ lạ...
Quang Trung đứng khuất trong rừng thông núi Quyết xanh cây Vòi vọi ngóng Nguyễn Du đi từng bước nặng nề, bơ vơ trên bãi cát dài nóng bỏng Gió Lào xé tiếng thông xanh thành ngàn vạn mũi tên xỉn màu, đỏ thẫm...
Mùa nước lớn làng Thuận Vy thành biển mênh mông làng dưới làng trên về họp chợ tất cả bằng thuyền Tiếng nói cười ồn ã khúc sông hương trái chín ngọt đôi bờ cỏ thuyền to thuyền nhỏ...
Không ngọt ngào được đâu Ngọn gió dù mới dậy Hoa về như mở hội Mây trôi từ cây ra Câu nói thì như hoa Cái nhìn thì như nắng...
Em mãi là em Cô gái quê của một miền dân giã Đã ra chốn thị thành Vẫn mải mê mơ về ngôi làng nhỏ Tóc đã bạc màu Vẫn nhớ lời ru êm đềm của ngoại...
Một ngày thiếu bóng hình em Anh hun hút gió triền miên thở dài... Tương tư chất nặng bờ vai Con tim thấp thỏm miệt mài ngóng trông...
Ngủ đi em Ngày dài lắm mộng Ngủ đi em Trăng hạ tuần chưa hẹn Em yêu người Có cũng như không Anh hẹn đến Trăng đã gầy một nửa...
Ta thả hồn thơ thẩn giữa vầng trăng... Đêm sóng sánh một sắc vàng huyền diệu Gió mơn man nhẹ lay hàng dương liễu , Rồi vô tình xoa dịu nỗi cô đơn... !...
Chẳng là biển của ngày xưa Chẳng còn núi đợi sóng xô giận hờn Cát Bà chiều biển buồn hơn Gió cô đơn, sóng cô đơn dội về....
Gió không phải là mây Nắng không là hoa lá Anh chẳng phải là em Nhân tố rời tất cả Những cành non tìm lá Hoa tìm quả trên cây...
Ánh trăng vàng lắm, vàng như nắng Như thể nhụy sen ở thiên đường Dấu chân trắng quá trên cát trắng Tôi bén duyên mơ với họ Hàn...
Nực nồng cả mấy tháng rồi, Đêm nay mưa đổ, tưởng mùa vào mưa... Thầm thì to nhỏ lời xưa, À ơi, tiếng mẹ như vừa ru nôi......
Sông quê tựa dải lụa hồng Thuyền ai một mảnh trăng cong hững hờ Cải vàng giấu nỗi buồn mơ Dâu vồng sóng biếc đôi bờ xôn xao....
Ta thả hồn thơ thẩn giữa vầng trăng... Đêm sóng sánh một sắc vàng huyền diệu Gió mơn man nhẹ lay hàng dương liễu, Rồi vô tình xoa dịu nỗi cô đơn...!...
Một nửa đi rồi còn một nửa Lá vàng rơi ngoài cửa tháng ngày vơi Một nửa anh đi đêm ở lại Một nửa em dư lẹm cả chân trời...
Chẳng là biển của ngày xưa Chẳng còn núi đợi sóng xô giận hờn Cát Bà chiều biển buồn hơn Gió cô đơn, sóng cô đơn dội về....
Tôi sẽ hát bài ca giã biệt Đất Thanh Sơn lắm suối, nhiều đèo Với nỗi niềm thương mến khôn nguôi Gửi lại đất, mảnh hồn tôi chân thật...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!