- Sáng tác mới
Hà Nội ngả vàng trong áng thơ Hanh hanh vạt nắng trải đôi bờ Phù sa lắng hết vào câu hát Để lại Sông Hồng xanh ngẩn ngơ....
Giữa bộn bề Covid và nỗi lo đời thường, bất chợt gặp Thơ Văn của Em – Thật đúng như gặp được Minh Châu tỏa ánh sáng dịu dàng, ấm áp. Chị đã bước vào thế giới thiện lành của Thơ Văn em, để tìm lại cảm giác bình an, và bình an như thế!...
Thu ơi… đâu mảnh trăng vàng Đâu làn mây trắng mơ màng dần trôi Xanh xanh biển nối chân trời Lá bay thao thiết đâu rồi hỡi Thu! Nghênh ngang bão tố mịt mù...
Tôi gọi tập thơ “GỌI MÙA” của Phạm Minh Châu là Tập thơ của Yêu Thương. Xuyên suốt hơn năm mươi bài của tập thơ là những tình yêu thương ấm áp dịu dàng dành cho gia đình, bạn bầu, mái trường cùng bao lứa học trò thương mến....
Em đi rồi, mùa thu qua rất vội Nắng mong manh không kịp ấm vào lòng. Mây thoáng bay chưa nhận ra ngũ sắc Đã trắng trời thương gửi những nhớ mong....
Thu lại về rồi em ạ Ngoài kia mây giăng cuối trời cái nắng lẩn vào trong lá từng đợt sắc vàng rơi, rơi... Anh khờ dại quá đi thôi...
Trước cuộc đời rộng lớn, Văn chương có một quy luật riêng. Nó chẳng khác ngôi nhà bốn phương không cửa. Mỗi “khách Văn, đề huề lưng túi gió trăng” này, đều đơn thương, độc mã, “tự nguyện” đặt bước chân “xuất - nhập.” Họ đến và đi. Vào và ra. Tới và lui, lúc nào? Đều giống như “phong vân” kỳ ảo....
“Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng”, Ai đi ngang xin đừng làm xáo động, Dòng suy tư của một người lặng lẽ, Như lang thang cô độc giữa muôn người....
Chiều vút cong một dáng vươn lên, Chiều cúi xuống, dịu dàng, gần mãi, Chiều đẫm ướt cơn mưa hoa dại Run run trong chiều Nụ hôn đầu tiên....
Mẹ thân yêu, con thuyền nào đưa mẹ Cập bến bờ nơi bố của con Để vuông tròn cho con là hoa nở Cơn gió hạ òa về trong tiếng khóc Con chào đời, trong vắt một niềm vui! Bố ẵm trên tay Mẹ ngắm nhìn con đỏ...
Rủ nhau về giữa thiên nhiên, Lãng quên cõi tạm ưu phiền suy tư. Lá vàng xao xuyến gọi Thu… Sông Ngân mây xám mịt mù cô liêu!...
Cơn mưa mùa thu Bất chợt đến trong đêm mờ ảo Tiếng mưa rơi như tiếng bà sàng gạo Tay xoay đều vòng thời gian trôi nhanh. Tiếng mưa thu, tiếng mưa thu mong manh Như thực, như mơ vọng vào giấc ngủ...
em ơi có một mùa thu mình chia tay nhau trả hạ về góc nhớ những bài thơ xinh, những mẩu chuyện hiền mới nở tươi Búp Trên cành * ríu rít một tập san tên chị, tên em đẹp thơm mùi giấy mớ...
Tháng tám tròn xoe Trăng đón gió Bưởi ngọt, táo thơm hồng đỏ lựng Trẻ mắt tròn trong veo như nắng Trái thị thơm thũng thẵng đến trường...
vắng đìu hiu quãng đường mưa tháng bảy lép nhép bùn nhão nhẹt dính đôi chân gió sụt sùi mây nổi sóng sông Ngân cây trút lá lộ thân trần run rẩy... mảnh trăng non cố ngoi lên vùng vẫy chút sáng mờ vần vũ chốn hư vô...
Chạm vào thời gian Còn đâu nhiều cửa? Chạm vào mùa Thu Sắc vàng lá úa... Chạm vào tình yêu Trái tim vụn vỡ! Biết chạm vào đâu...
Em cứ tưởng mùa thu không về nữa để nắng buồn chảy ướt các dòng sông Em cứ tưởng lá không vàng nữa để xanh mỏi mòn, hao khát những đổi thay Em cứ tưởng sương sẽ ngừng bay để mơ hồ đọng trên cây quả đắng và Em cứ tưởng hương thầm không vương vấn...
Đỏ chói lói giữa mướt xanh tán lá Gió rung rinh thấp thoáng đẩy đưa cành Hoa ngạo nghễ, vạt nắng vàng mỏng mảnh Rơi rớt chùm phượng nở cuối mùa thương Biết hạ còn chầm chậm chút vấn vương Đi vừa cạn những tròng trành tháng sáu...
Một lần lỡ hẹn với thu Câu thơ vần lỗi những bù ngày sau Cuộc đời dâu bể ngỡ đâu Một lần lạc vạn kiếp sau vẫn chờ...
Nắng chiều rây rớt hàng cây Gió lay tàn nắng rụng đầy đường thu! * Mùa đi dài dọc đường thu Gió về ngang lối hoang vu se lòng!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!