- Sáng tác mới
Mùa Xuân, những nhành hoa ban bắt đầu đầu trút những bông hoa trăng trắng tím nhạt xuống rừng, thay bằng những đọt lá non mướt xanh của những ngày sau Tết cũng là lúc chợ tình Khau Vai đã mở. Chợ của những người tình, chợ không phải để bán buôn mà để hẹn hò gặp mặt hồi tưởng....
Em gửi yêu thương và nồng nàn nỗi nhớ Vào dải dã quỳ vàng trên phố núi cao nguyên Em gửi anh bao lời chúc bình yên Trong câu hát trong bài thơ em viết Em gửi nhớ anh vào hàng me xanh biếc...
Ngày em đi mùa thu dừng trước ngõ Anh bàng hoàng Chở nắng phủ đầy vai Ngày em đi Nỗi nhớ cứ nhân hai Mong em về Cho buồn còn một nửa...
Thu rồi Anh quên em đi Nhớ chi Se sắt ước gì với anh Em nghe Mình nói với mình Úa tàn gió Cũng bởi tình mà thôi Cái gì Là cái đã rồi Mặt người úp xuống mặt người Vơi đêm...
Anh cứ mải mê tìm dã quỳ vàng phố núi Sao lại chẳng về mùa điên điển quê em Miền Tây quê em miền đất bưng biền Với những khúc dân ca như phù sa đất mịn Sao anh không về vào mùa chôm chôm chín...
Em gửi yêu thương và nồng nàn nỗi nhớ Vào dải dã quỳ vàng trên phố núi cao nguyên Em gửi anh bao lời chúc bình yên Trong câu hát trong bài thơ em viết Em gửi nhớ anh vào hàng me xanh biếc Nhánh phượng đầu mùa đỏ thắm sắc yêu thương...
Ngày em đi mùa thu dừng trước ngõ Anh bàng hoàng Chở nắng phủ đầy vai Ngày em đi Nỗi nhớ cứ nhân hai Mong em về Cho buồn còn một nửa Ngày em đi Bằng lăng rơi đầy cửa...
Anh nhớ em như nhớ mặt trời Mỗi bình minh dậy nhớ khôn nguôi Mỗi hoàng hôn xuống chân trời tím Nỗi nhớ bùng lên Tím ngát trời...!...
Trung Hòa, trưa hè oi ả, chả có mấy bóng cây vì cây còn bé quá và mới đổ rạp một số sau trận bão vừa qua. Đứng giữa sân, phải nheo ti hí mắt lươn mới nhìn được 100 mét phía trước có gì. Đang vẩn vơ, bỗng nghe tiếng kèn bóp kem mút. Cảm giác rất lạ ùa về. Một sự thân quen cũ dễ đến hai chục năm về......
Ta nhớ em trong nồng nàn nắng hạ Cánh phượng hồng ép trang vở thủa xưa Chiếc dù con từng che những chiều mưa Mây ngũ sắc theo ta cùng năm tháng...
Tôi biết, từ những năm mười hai, mười ba tuổi, Kim Chuông đã có thơ in trên báo của tỉnh Kiến An cũ. Kim Chuông người làng Thắng, Vĩnh Bảo, Hải Phòng. Cụ Đồ Vọng, thân sinh nhà thơ, một Nhà Nho từng bốn mươi năm mở trường, dạy học ở đất làng, giáo huấn thi thư cho nhiều lứa học trò....
Cả một buổi trưa bồn chồn, vơ vẩn. Tôi lý lẽ với mình: “Có gì khác đâu giữa chiều nay và sáng mai? Bây giờ đã muộn rồi, đường thì xa. Sáng mai đi, sẽ thong thả hơn!”. Nhưng không trấn tĩnh nổi mình. Cái phong thư mỏng manh, bình thản nằm yên, mà cứ làm bàn tay tôi rịn mồ hôi....
Trong phòng triển lãm, tôi bị cuốn hút vào bức tranh ấy đến nỗi mấy hôm sau đều quay lại ngắm nhìn. Một bếp củi, ngọn lửa hồng ấm áp. Chiếc nồi đang sôi, xì ra mấy luồng khói. Mọi thứ cạnh bếp đều lờ mờ trong ánh lửa bập bùng. Chiếc đèn dầu le lói đằng trước mấy cái chai cao thấp. Trên chiếc ghế......
Chị choàng tỉnh dậy giữa cơn mơ, mồ hôi vã ra ướt đẫm trên trán và cổ. Đưa tay vuốt gọn lại mái tóc, chị cố hình dung lại hình ảnh vừa gặp. Một cô gái có khuôn mặt đượm buồn, đội chiếc mũ tai bèo màu xanh lá cây bàng bạc, bộ quân phục phủ dầy lớp bụi đỏ. Hình như cô đi từ rất xa, rất xa tới tìm chị......
Em ở đâu rồi nơi ấy nắng vàng không? Nơi ta ở đang mùa mưa ngâu và lòng người đầy bão tố Chặng đường ta qua đã bao mùa lá đổ Sao vẫn thấy chạnh buồn mỗi độ thu sang....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!