- Sáng tác mới
Giữa những ngày Hè Giáp Thìn, năm 2024 này, tôi thực sự hào hứng được đọc và viết lời bình cho tập thơ của Trương Minh Hiếu – Một “Nhà văn Nhóm Búp.” Một Nhà văn trong gần ba chục “Môn sinh” trưởng thành từ “Lò luyện Văn chương” của Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình từ 50 năm trước....
Một vầng trắng sáng lên từ phía biển Gió thênh thang lấp loáng sóng giao hòa Mây xám ngắt mở ánh vàng chói lóa Nắng trào dâng báo hiệu thức mặt trời...
Rất may mắn tôi được đọc tập thơ CỘI của Trương Minh Hiếu. Bài thơ với tựa đề Nước Biển đã gợi ngay sự tò mò của tôi. Khi nói đến nước biển ý nghĩ đầu tiên là mặn và xanh. Chúng ta từng có “màu xanh nước biển”....
Cây còn ngơ ngẩn giấc say Đã nghe chồi non lảnh lót Đêm còn vấn vương giọt ngọt Gió đã xôn xao đầu cành Thức dậy tiếng loa phát thanh Ríu ran bước chân vồi vội...
Vẫn là nắng giữa trưa hè quạt lửa Nóng dồn lên bạc trắng gốc cây già Lũ chim chích thu mình trong đám lá Hình như là gió tắt tự đêm qua Xe cộ chạy ùn ùn phố xá...
Trú mưa thèm bóng nắng Tránh nóng khát mưa rào Khi nước nổi bờ ao Lại mong trời mau tạnh Gió lùa qua cửa lạnh Xuýt xoa muốn trở mùa Nhóp nhép thèm vị chua...
Cha đưa các con về thăm quê nội Cánh đồng làng xanh mướt lúa giêng hai Bãi ngan ngát ong theo vàng hoa cải Đất nở bung khoai sắn củ căng tròn Triền đê nằm thư thả bóng hoàng hôn...
Lũ đầu mùa, nước ngập nửa chân đê Ngô vội bẻ non, luống rau gom cả gốc Nắng đổ chang chang, mồ hôi hòa nước mắt Hối hả đẩy xe bò, tôi bì bõm theo cha...
Mẹ ngồi dưới bóng cây trưa Rung rinh hoa nắng lưa thưa rụng đầy Tóc mềm như gió như mây Nước thơm mẹ gội, bàn tay chải đều...
Chợt tỉnh giấc, hàng cây kề vai ngủ Bóng điện đường im lặng giữa cơn mơ Gió rón rén chạm lối về không lỡ Thì ra đêm vừa khe khẽ trở mùa Em giờ này tròn giấc, chắc là chưa Một người vắng là thiếu đi tất cả...
Chiều về quê Con đường xa mờ mịt Có lạ lẫm gì đâu mà lo chân bước lạc Ong ong nghe bến vắng gọi ơi đò Ngơ ngẩn làng, thấp thoáng bãi ngô non Mùa hoa nhãn ong theo bầy tìm mật Mít nưng nức cành cây, thì thầm hương bưởi ngọt...
Đông chưa kịp xa, xuân đã đến rất gần Gió bung nụ hồng tươi cành đào biếc Hàng giậu thưa, tầm xuân tưng bừng Tết Ngạt ngào hương, ong ngược nắng bay về...
Ào ào mưa trút bốn bề Sấm ầm ầm giật, chớp lòe lòe giăng Gió đâu mà gió phũ phàng Cây nghiêng, cành gẫy, mùa tan nát mùa
Mưa xối xả, đã hay chưa...
Trời vừa dứt những hạt mưa thoáng qua Gió lại hầm hập nóng Những mảng tường loang lổ màu xám trắng Phả lên hơi hướng trưa hè
Hàng cây đứng trơ trơ Lấp loáng nước vừa quệt lên đám lá...
Con đường dài ngang qua phía làng tôi Xe cộ chạy ngược xuôi rung mặt đất Hai mươi năm, chẳng dám tin có thật Giấc mơ bây giờ như vàng nắm trong tay...
Gần ngàn mét trên tầng cao tít tắp Tiếng động cơ ru nhẹ giấc mơ màng Ô cửa xinh xinh như hai bàn tay khép Ta gom cả trời mây qua một khung hình Trào dâng dưới tầng sâu như bông trắng ngút ngàn...
Giữa thung lũng ngàn cây* Lễ hội thả đèn trời Chúng tôi đến từ đất nước xa xôi Người lạ người Ngỡ ngàng nghe tiếng gọi Gần lại nhau bằng những nụ cười...
Thôi ào ạt cơn mưa rào mùa hạ Gió thênh thênh dồn mây trắng lên trời Ngang sườn núi trùng trùng xanh vời vợi Nưng nức màu hoa trắng, trắng tinh khôi...
Xuân chùng chình gom cải dọc triền sông Vàng rực rỡ gửi hoa vào bến nhớ Đã đâu đó bằng lăng về giữa phố Dâng lời thề xao xuyến hạ dần sang...
Có một miền gió ngược Thổi nồng nàn qua sông Bóng cầu rơi đáy nước Phù sa rưng rưng hồng Níu những ngày cuối hạ Nhạt thếch màu thủy chung...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!