- Sáng tác mới
Em là cô gái thênh thang nắng Chênh vênh đá núi cheo leo dốc. Vẫn về Nho Quế để yêu anh Em là cô gái xanh thẫm xanh Xuôi dòng Nho Quế thơ em hát...
“Bâng Quơ” nhớ một thoáng heo may, “Nhớ Biển và Em” chợt thẫn thờ trăng lẻ... “Cà Phê Sáng” những gương mặt lạ, “Chiều Matxcơva” tuyết trắng giá lòng tôi....
Tôi ước cùng em hẹn ngày về Tìm ký ức xưa nơi đất quê Khi ấy ngây thơ mình chung lớp Hãy còn bé lắm chẳng mộng mơ....
Ngày 18/11/1982, gã cùng mọi người gặp nhau trong buổi tựu trường! Lạ lẫm, bỡ ngỡ của những kẻ nhà quê, học một buổi ra đồng một buổi móng chân vẫn còn vàng do ngấm phèn chua....
Em nói rằng em rất thích anh Không tin, anh mới hỏi thật tình Thích anh, thích thật hay cảm tính hoa lá, qua đường, chuyện gió trăng
Em nói rằng em rất thích anh Da đồng, chân sắt, mắt chim ưng...
Lạ kỳ trên thế giới Phụ nữ hàng triệu người Nhưng đàn ông chỉ đợi Duy nhất lấy một người! Đơn giản vì mọi người Đều có sa tăng bám
Một vợ, một chồng thôi Bớt được một quỷ ám!...
Xin gió đừng lắt lay, Xin mưa đừng mưa nữa, Xuân gần về đến cửa, Sao Đông cứ sụt sùi? Sao trăng suông chưa lặn? Sao mây trời chưa trôi? Sao bầy Dơi bỏ tổ Chưa về nơi quen nơi?...
Cho đến bây giờ, mấy chục năm qua đi, tôi đã là người phụ nữ cao niên có chút thành đạt nhưng tôi không khi nào quên được hình ảnh và những kỉ niệm về cô giáo Doãn Thị Chút, cô giáo, người thầy đầu tiên của tôi và nhiều đứa trẻ ở làng Duyên Phúc quê tôi....
Gió lùa cổng kẹt nhẹ êm ngỡ em vào ngõ dáng mềm gấp cua Sớm rằm đi thắp hương chùa bỗng dưng trời đổ cơn mưa chắn đường...
Sài Gòn heo may Từ mùa thu cũ Nhẹ nhàng tới đây Hàng cây xào xạc Mơ màng mơn man Sài Gòn heo may Gió lay man mác...
“Thuyền rời bến” – Đấy là phút khởi hành, mang dấu mốc hành trình tìm về “Bờ Bến”mới. Để rồi, “Bến bờ rời xa ấy” lại hóa thành “Bến cũ”, Thành “Quá khứ” đắp đầy. Thành “cái Nhìn, cho ta, khi ta ngoái lại”. Thành cặp phạm trù “Nhân Quả” – “Nhân duyên”. Thành “Bến mở” nối dài cho bao nhiêu khát khao,......
Xúc động vỡ, tràn con tim nhỏ. Nước mắt thầy dâng, quyện ướt bờ mi. Hà đấy ư? Rồi Khuyên và Hùng nữa Em đứng trước nhà, thầy bỡ ngỡ, trong mơ? Nửa cuộc đời, thời gian trôi nghiến ngấu!...
Về đi em, đi về phía trời xa Ở nơi ấy có mái nhà đang đợi Ở nơi ấy giữa hương đồng gió nội Em lại rạng ngời như ngày tuổi thanh xuân.
Về đi em quên hết chuyện chúng mình...
Tròn xinh như con mắt Hoa nở tím bên đường Cái cây dại bình thường Bao nhiêu người bắt gặp Mình đầy gai nhọn sắc Búp lá vẫn non mềm Giữa chiều hè bụi trắng Vẫn một màu xanh êm...
Có người nói Thầy Cô như những Lái đò Chở chúng em qua dòng sông Lú Sau mỗi chuyến lại trở về Bến cũ Cho đến khi bụi phấn bạc trắng đầu Không Một ngàn lần, không chỉ thế đâu...
Nhà trường có một sân bóng chuyền nền láng xi măng kiêm là sân bóng rổ cho sinh viên thi đấu. Xung quanh là lối đi lát bằng gạch thẻ và mùa Hè tới là một màu mảng tường tím ngắt của những cây bằng lăng xum xuê mát rượi những trưa hè....
Những chấm rét theo mưa phùn rắc nhẹ Đông phương Nam không giả bộ nữa rồi Đêm lục sục cùng chăn đơn quá mỏng Vội ra sân le lói với mưa rơi. Những chấm lạnh theo gió lùa hun hút...
Xanh đâu rồi những nõn búp xanh? Những bông lửa tháng ba, hoa gạo đỏ, Vết chân trâu thành vũng nhỏ, Chú Niềng Niễng con lặn ngụp đến bao giờ?...
Sau những ngày hạnh phúc ngắn ngủi ở vùng giải phóng, Hoan lại lên đường thực hiện nhiệm vụ mới. Bù Đốp Lộc Ninh giải phóng nhưng Phước Bình, Phước Long và những khu vực lân cận vẫn còn là vùng chiến sự....
Đang đi trên đường, chàng trai đột nhiên hỏi bạn gái mình. Tố Hiền, sao ngày nào em cũng đi giày đế thấp thế? "Tại em thấy thoải mái ..."Cô gái tưng tửng đáp lời chàng trai. "Nhưng phụ nữ ai cũng đi giày cao gót để nhìn thon thả hơn mà"...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!