- Sáng tác mới
Tôi gọi những bài thơ của Bùi Thanh Huyền trong tập thơ Trái Tim Thức, do nhà xuất bản Hội Nhà Văn phát hành là những vần thơ Đẹp. Đẹp không chỉ ở hình thức sang trọng hiếm gặp, tập thơ còn là những tâm tình Đẹp của một người đàn bà Đẹp, của những cảnh sắc thiên nhiên Tuyệt Đẹp....
Hôm kia uống hết vô tình Thành ra cái lý cho mình gặp nhau Nói hết cả chuyện hôm sau Ngày mai chuyện cuối chuyện đầu nào đây...
Thi thoảng, trong lúc chèo thuyền vượt sóng, vẫn có kẻ làu bàu đòi bắt lỗi, tìm ra ai gây ra lỗ thủng, ai tạo nên sóng cả, nhưng tiếng làu bàu đó lạc lõng, chìm nghỉm trong tiếng hô dô tá dô hò của những người đang bận rộn góp tay chèo đè sóng vượt sông....
Tại thu quá đỗi dịu dàng Để lời hò hẹn nhuộm vàng chiều thu Khói sương giăng sợi tương tư Heo may lững thững… Hình như nhớ người...
Gió mùa thu đang lên Nắng sông Hồng vừa xuống Mềm mại vồng dâu uốn Xô hàng cây lao xao Phù sa đục một màu Cho đôi bờ lá biếc Tiếng hát ai tha thiết Níu cong những cánh buồm...
Núi sông Tây Việt hiểm mọi bề Cuối trời từ đây vượt sơn khê Đá quái bờ rơi nhìn giận dữ Chim nước dạn người chẳng bay đi Trời đất thuyền con nổi như lá Văn chương tơ mảnh tiếng thảm thê...
Mấy ngày sao máy mắt hoài Hay giấu bạn lẻn ra ngoài, nhớ tôi? Khỏa tay nước sông Hồng trôi Thả câu lục bát đơn côi ngược dòng, Thui thủi bến ấy vui không...
Bao giờ cây trúc nở hoa Diêu bông tìm thấy lấy ta làm chồng Bao giờ cây cọ ra bông Kết thành nhẫn cưới, cưới chồng là ta Tới ngày cây Trúc nở hoa Diêu Bông tìm thấy người xa lắm rồi Mình ta thơ thẩn trên đồi...
Người đi cùng ngọn gió Lào Ta tìm sợi nắng rọi vào giấc mơ Người đi theo những vần thơ Đồi hoa sim tím trong giờ ra chơi Bây giờ hai đứa hai nơi...
Chiều tà...buông nhẹ trên sông, Hoàng hôn rơi rớt xuống dòng tịch liêu... Chim trời cánh mỏi liêu xiêu, Cô đơn bến vắng.. đò chiều đợi ai?...
Tự bao giờ tôi nợ tôi Không nhìn sáng tối như hồi mới yêu Cái tôi nợ gió buổi chiều Thổi trầm tư trước những điều trầm tư...
Thầy tôi chưa trẻ đã già Ba tư, trò ngỡ đã là năm mươi Da mồi, tóc tựa mây trời Sáu ba, thầy đã ra người ngàn năm Thầy tôi sống chẳng màng danh Vào Nam dạy học, luận anh hùng cười...
Hôm qua, con lại được gặp Bá Trong giấc mơ, vài hôm trước hội làng Bá long lanh trong bộ đồ áo tế Liệu sắc hồng có nhạt dấu thời gian Hôm qua, con vui mừng ôm Bá Sau nhiều năm Bá nhẹ bước thang mây...
Mới sáng, mở mạng ra, mình bắt gặp những nụ cười rất tươi của các bé gái xinh như thiên thần rồi lại được đọc một đoản văn vàng như nắng trong giọt sương văn vắt lành lạnh hơi băng. Ước có cái Tâm thanh tịnh chẳng vướng hồng Trần như thế....
Phim Ấn Độ mang đến một thế giới khác, một thế giới đầy sắc màu tươi rói với cả nghĩa đen và nghĩa bóng của từ “sắc màu”. Những cuộc tình lâm ly, những quan hệ gia tộc chằng chịt, những ngập tràn hạnh phúc và buốt nhói chia ly... Đó là những “bảng màu” (palettes) tâm trạng mà lại được thể hiện qua......
Xét về nghiệp quả nhân duyên giữa cha mẹ và con cái, Phật gia cho rằng: Con cái đến với cha mẹ ở kiếp này là có 4 loại, một là đến để báo ơn, hai là đến để đòi nợ, ba là đến để trả nợ, bốn là đến để báo oán. Nếu không có duyên nợ thì không có gặp gỡ....
Người ta bảo, cuộc đời là một chuỗi cộng trừ nhân chia, nhưng mỗi người sẽ có cách riêng để làm phép tính như vậy. Lời hay (좋은 글) giới thiệu phép cộng và trừ. Không rõ tác giả của phép tính này là ai...
Mẹ chia tay mùa hạ Đón thu về bên con Nắng hôn gót chân son Hoa ngát đường con bước. Tương lai niềm mơ ước Ôm cả một trời mây...
Em là người đến từ hôm qua Nụ cười hồn nhiên trong trẻo quá Ta như tắm trong mát lành cơn mưa mùa hạ Trong rạo rực nồng nàn hoa lá mùa xuân....
Có ai mua ký ức không Để tôi bán một cánh đồng heo may Để tôi rao mớ tiếng chày Mòn đêm khuya cối gạo đầy ngày xưa...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!