- Góc chia sẻ
Sự phối hợp
Chủ nhật - 20/09/2020 14:31
Hôm nay lớp mình học về Sự Phối hợp. Nhìn cái tranh thuyền thủng lỗ mà Cô giáo dùng làm minh họa lại nghĩ về cái cảnh chống dịch Covid-19.
1. Xét về quốc gia, khi bệnh nhân covid-19 chính thức đầu tiên xuất hiện tại Vũ Hán, Trung Quốc, nhiều người, nhiều quốc gia lơ đễnh, bàng quan bởi họ cho rằng đấy không phải việc của mình. Cá biệt, có một số người còn nhìn và cười cảnh Trung Quốc vật lộn chống dịch với nhiều vùng bị cách ly, người nhiễm, người chết xuất hiện mỗi ngày.
Xét về quốc nội, ngay cả trong một nước, cũng có một bộ phận, khi thấy địa phương khác chống dịch, họ cũng nghĩ đấy không phải việc của họ. Thậm chí, đã có những kẻ mang tai ương nơi khác ra làm trò đùa, rồi còn hư cấu, bịa chuyện mua vui, hoặc tỏ ý hay kì thị.
Đây là lỗi thuộc về nhận thức, một dạng ngây ngô, giống hệt như kẻ ngồi đầu thuyền cười kẻ ngồi cuối thuyền đang ra sức tát nước do nước tràn vào qua lỗ thủng ở cuối thuyền mà quên rằng họ cũng đang ngồi trên chính con thuyền đó.
2. Đến khi dịch vượt khỏi nơi kia, tràn đi khắp nơi, họ mới nháo nhào, nhận ra mình cũng có thể là nạn nhân. Lúc ấy, chẳng còn phân biệt lớn bé, đông tây, nước anh nước tôi, tỉnh anh tỉnh tôi, việc anh việc tôi...tất cả rối rít tít mù chẳng những vừa tự dập dịch tại nơi mình, mà còn hỗ trợ cả nơi khác dập dịch. Một sự vỡ lẽ tuy muộn, nhưng còn hơn không.
Hình ảnh này gợi nhớ đến câu "Ngô Việt đồng chu", hai bên đối địch buộc phải gạt bỏ hiềm khích, khác biệt, riêng tư, cùng nhau tát nước, chèo thuyền vượt sóng cả sang sông để cùng sinh tồn. Có điều, nước đã tràn quá nửa thuyền, ai ai cũng đều mệt mỏi và hối hận giá như ta cùng nhau bịt lỗ từ đầu.
3. Thi thoảng, trong lúc chèo thuyền vượt sóng, vẫn có kẻ làu bàu đòi bắt lỗi, tìm ra ai gây ra lỗ thủng, ai tạo nên sóng cả, nhưng tiếng làu bàu đó lạc lõng, chìm nghỉm trong tiếng hô dô tá dô hò của những người đang bận rộn góp tay chèo đè sóng vượt sông.
Có điều, sóng thì cứ lớp này lớp khác, sông lại có vẻ rất rộng, sương mù dày đặc, lại thêm thằng hoa tiêu chả làm gì, ngồi chỉ trỏ luyên thuyên, đâm ra, chèo mãi, mấy lần tưởng đã sang đến bờ hóa vẫn còn chưa...
4. Giờ thì ai cũng hiểu, tai ương là của chung, muốn sang sông an toàn thì những người trên thuyền phải tiếp tục tin nhau, phối hợp tốt, vững tay chèo, cùng học hỏi để hiểu hơn về sóng, để biết thêm kỹ năng sinh tồn; đồng thời cũng phải tát vỡ mồm những đứa hay làu bàu gây chia rẽ, đơm đặt gây nhiễu, và quan trọng không kém là đuổi cổ thằng hoa tiêu xui hãm đã vô công lại còn mải luyên thuyên...
5. Cũng kiềm chế lắm, thế mà cứ nghĩ về thằng hoa tiêu ấy là lòng lại ấm ức.
Dương Chính Chức