- Sáng tác mới
Xoãi hết chân tay giữa sân thượng nhìn mây. Trời nhợt nhạt, Có tí gì như mưa phùn gió bấc? Vèn vẹn một quầng trăng trắng đỏ, Bóng trăng lu, Trăng sần sùi như nắp sò, He hé mở......
Chào ngày mới thật mới Lên thuyền rời bến Mê Theo dòng sen dẫn lối Ta về nơi biển khơi... Chẳng còn sóng luân hồi Chẳng chòng chành nghiêng ngả...
Vô Thường ở giữa Đời Thường Đoạn Trường ở chốn Vô Thường kiếp sau Sắc Không chẳng có sắc màu Luân hồi vỗ sóng bạc đầu, lạ chưa? Xanh tơ sáng, Trắng nhàu trưa...
Yên ắng đến nghẹn ngào, Những lá nõn chẳng dám rung rinh, Cành cây khẽ rùng mình, Mưa lất phất, mưa lây phây Đó đây đang diễn vở kịch "Bình Yên"... Đêm nay, đã bao người nín thở, Sáng không lạnh, Lấm tấm rét mong manh......
Hội trường về nhé mình ơi Để cùng nhau sống lại hồi ấu thơ Mái trường xưa. Lớp học xưa ta ngồi xem có còn vừa nữa không Nắm tay quanh lớp một vòng bao nhiêu kỷ niệm chất chồng lên nhau...
Đấu tranh Cứ đấu tranh thôi Con đường Công Lý xa vời biết bao Dấn thân chìm nổi ba đào Đắng cay thì có ngọt ngào thì không Bao nhiêu oan trái chất chồng...
Buổi sáng khi thủy triều rút. Dọc bãi biển chất chồng hàng đống sứa đêm qua sóng táp lên bờ. Con sứa nào cũng to lớn ngồn ngộn. Có con trong suốt như pha lê. Có con trắng đục như sữa. Có con đỏ đồng tươi tắn....
Cuộc đời khi dọc khi ngang Phận mình mình biết nhẹ nhàng vượt qua Nhìn người, ngắm cảnh từ xa Ung dung tự tại mới là của ta Hoàng hôn vừa lúc chiều tà...
Ve vẫn kêu ran, trong vòm phượng xanh me. Màu đỏ chói, hắt nắng trời bức bối. Nhân Gian đợi, cơn mưa ngàn năm tuổi. Bạch Vân kia tụ một đóa tụ ngang trời......
Cuộc đời khi dọc khi ngang Phận mình mình biết nhẹ nhàng vượt qua Nhìn người, ngắm cảnh từ xa Ung dung tự tại mới là của ta Hoàng hôn vừa lúc chiều tà...
Hiểu và ăn uống hoa quả và nước lạnh đúng cách. Hoa quả không ăn sau mà phải ăn trước bữa ăn, sau bữa ăn mà uống nước lạnh là chiêu mời ung thư. Ăn hoa quả, vốn cứ nghĩ bổ ra, đút vào miệng là xong, nhưng không hẳn là thế. Ăn thế nào, khi nào rất quan trọng....
Cho dù lòng có bao dung độ lượng với mọi thứ Thì biết đến khi nào mới hết bị tổn thương Dù muốn giữ cho mọi thứ được ôn hòa Thì tủi buồn biết bao giờ mới vơi Bạn thì quá tốt bụng và thật thà...
Có một mùa luôn được nhân thế nâng niu yêu chiều. Có một mùa đã lấy đi của những người yêu nó không biết bao nhiêu thời gian, cảm xúc. Có một mùa luôn đậm đầy nỗi niềm nồng say, đắm đuối,...
Tuổi xuân nồng thiếp tìm vui Nếm qua mê đắm thế rồi sinh con Tưởng sinh ra nước ra non Ai hay vẫn cõi chất chồng khổ đau...
Mỗi một người đều có nỗi khổ riêng Nói ra được hoặc nói ra không được Có nỗi khổ truyền đời từ kiếp trước Bể khổ tầm thường, bể khổ linh thiêng...
Lần đầu gặp nữ thi sĩ Trần Huyền Tâm, tôi ngỡ mình đã quen chị từ lâu. Chị dịu dàng, đằm thắm, khi nhoẻn cười, cả không gian chung quanh như bừng sáng. Ở chị, tố chất của một nhà ngoại giao kỳ cựu có thừa...
Em đưa mùa thu đi đâu Mà sóng mắt chiều lơi tím thế Lòng tôi… cơn gió mùa đa đoan cả nể Đem chênh chao níu giữ mái xuân thì. Chẳng riêng gì một cánh thiên di Đón bước trăng vỗ về lối cỏ Sen khép vụ gửi tình hương ở trọ Cốm đằm mùa ngọt nếp ủ lời thơm....
Cả đời khổ, mẹ tìm vui Nếm qua mê đắm, thế rồi sinh con Tưởng sinh ra nước ra non Ai ngờ vẫn cõi chất chồng khổ đau...
Mụn không phải là thứ tốt đẹp gì. Vừa đau, vừa xấu. Nhưng thực ra, mụn như cái biển báo, vị trí mọc mụn lại nói lên nhiều điều về sức khoẻ của ta....
Em đưa mùa thu đi đâu Mà sóng mắt chiều lơi tím thế Lòng tôi… cơn gió mùa đa đoan cả nể Đem chênh chao níu giữ mái xuân thì....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!