- Sáng tác mới
Gió lạnh tấp lên cây Vàng lặn vào mắt lá Trời chiều mây tím lạ Rắc nỗi niềm chờ mong. Em đã xa nơi anh Xa mùa bàng thay lá Nhớ anh, sao nhớ quá Dãy phố những cây bàng....
Ngoài song lất phất mưa rơi Se se gió lạnh, lòng tôi chợt buồn... Một mình cùng với cô đơn Một mình tựa bóng hoàng hôn chính mình Đã lâu quen vắng bóng hình...
Mai em về, D.C. biết còn ai * Múa điệu lăm-vông, ca lời ví dặm? Đâu ánh mắt ấm bốn mùa gió lạnh? Nụ cười hiền làm Tháp bút ngẩn ngơ?...
Ôi, sông La Cuộc đời tôi ở đó Tháng năm trôi Sông cằn cỗi như người Nội, ngoại mất Ba mẹ giờ đã khuất Róc rách chiều trôi Bên lở, bên bồi Sông cạn dòng Chỉ thương nhớ chảy xuôi...
Một ngày buồn ta đi hỏi gió Gió lang thang nay mày thổi về đâu Gió cười buồn, thổi về nơi có cỏ Thổi về rừng thương nhớ thế thôi Một ngày buồn tôi đi hỏi biển sâu...
Dọc con đường dẫn vào khu ký túc xá có hai hàng cây nhiều nhánh còn non. Cây rụng sạch lá từ bao giờ. Mọi người nghi hoặc không biết là cây gì. Lá là khuôn mặt của cây. Rụng hết lá nghĩa là cây không còn mặt....
Ừ nhỉ, mình đã lên Đà Lạt, Xa lắm rồi, Cái thuở thông trăm tuổi, Nắng thủy tinh, Sóng sánh ngọt mật ong... Bao nhiêu năm muốn một ngày trở lại, Lò sưởi xưa , bên người ấy,...
Sáng vừa tỏ mắt người, quốc lộ chật chen nghẹt cứng. Dòng người từ trên thành phố, Lũ lượt về quê Nơi vàng rộm lúa đang mùa......
Sáng nay thu yên lặng quá Gió bồng bột bay xa Chẳng nhớ quay về Chỉ có nắng Chao ôi nắng! Vàng ươm mê mải Trải kỷ niệm xưa phủ kín cõi hư vô....
Người ta yêu nhau Người ta làm khổ nhau Không quên được khi bên nhau mê đắm Khi trống vắng thấy lòng mình thăm thẳm Nhìn nơi nao cũng thấy bóng tình nhân...
Anh say rồi có viết lên kiệt tác không em..? Xưa... Vũ Hoàng Chương viết lời điện đảo cung bậc quay cuồng thân xác ngả nghiêng...
Bất chợt, gió bấc về. Lá cây bàng trước cổng trường cấp ba Lê Hồng Phong Nam Định từ vàng chuyển màu đỏ sậm, lúc rời cành lá đã héo khô, cuộn lại lăn trên mặt đất khô rang xao xác....
Có một lần, tôi tưởng mình đã nói chuyện được với hoa lan. Nói với hoa với cỏ, với chim thú và nghe được lời vạn vật, ấy là sự giao hòa của cõi bất tử....
Gió lạnh đầu đông… nhớ tấm áo phong phanh, hơi thở thành làn khói. Hấp tấp bước chân… đâu vội… mà vì đất ướt giá sương....
Đã rất nhiều lần, khi xế nắng cuối một ngày thu, hay một sáng mùa đông trời mù bụi tuyết lất phất bay, cũng có thể là một trưa nắng đổ lửa giữa tháng bảy, trên quãng đường ra một nhà ga tàu điện,...
Có những mùa hè như thế đã đi qua: Bầy chim non được tụ về tổ ấm, Những vần thơ, những câu văn lóng lánh Ngưng đọng đến giờ, thao thiết cánh phượng ơi!...
Se se gió lạnh trời đông Người nơi bến vắng còn trông còn chờ Vẫn là luyến nhớ người xưa Qua bao mùa nước vẫn chưa thấy về...
Nàng Thu nỡ bỏ đi rồi Mà chưa kịp thốt nửa lời từ ly Hay là Thu dỗi hờn chi... Nên em chẳng nói câu gì với ta.. Rặng quỳ vàng rực hôm qua...
Em đợi mây Mây cuối trời không đến Một cơn mưa Chưa đủ ướt tóc đêm Em đợi gió Gió đi ngang qua ngõ Gió lặng im Gió nhắm mắt không nhìn...
Mọi người luôn mải miết Tìm hạnh phúc cho mình Cuối cuộc đời mới biết Hạnh phúc không? Ở mình! Một ngôi nhà ấm áp...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!