- Sáng tác mới
Cố lên Chi-a-ki! Đừng khóc! Khi bức họa treo trên tường kia Rực rỡ sắc màu Là thuộc về người vẽ tranh khó nhọc, Thuộc về người chủ nhân đích thực...
Ta tìm về Yên Tử Tìm cõi tiên giữa trần. Đỉnh Phù Vân mây phủ Đâu phái thiền Trúc Lâm? Tháng năm mờ hư ảo Đọng trên thân tùng già Cứu nước – Người cầm kiếm Thương đời – Người xuất gia…...
Anh đừng ghen với những người đàn ông trong thơ em Chẳng biết họ có thật không hay chỉ là hư ảo Mượn cảm xúc, em xuôi ngược qua mùa dông bão Thơ dịu dàng, em yêu họ đắm say....
Em còn huyễn hoặc con sông Chòng chành hư ảo ngược dòng hoang vu Có còn hoài niệm sang Thu Không gian lá đổ, mịt mù mưa ngâu Hay em quên mất ngày sau...
Rì rào vàng, biển bình minh, Sóng ơi, sóng hát triền miên những gì? Gió đã thổi, thuyền đã đi, Cả biển ánh sáng, diệu kỳ nghiêng xô. Bao nhiêu sóng, hát hư vô, Điềm nhiên như thuở, vô tư khởi đầu....
Ở nơi ấy có hòn đảo không tên Nhô lên từ đáy biển Chỉ cách nửa tầm nhìn đã là bờ là bến Nhưng tự bao giờ tiếng gọi vẫn xa nhau Lúc neo tàu găm tới tầng cát sâu...
Buổi sáng. Trời còn tờ mờ mình đi ra khu vườn trước sân. Thật bất ngờ. Cả khu vườn khô héo lạnh lẽo bỗng lung linh một màu trắng trong im phắc lạ lùng....
Đêm khuya ra sân thượng, Vẫn vàng trăng dãi dầu, Mờ mờ trời hư ảo, Đông về chút hanh hao. Sài Gòn chưa chợt giấc, Tịnh không mọi lao xao, Nỗi niềm chi trăng thức, Khiến lòng này xôn xao?...
Đời người chút thoáng hoa rơi, Mỏng như cánh mỏng, đầy vơi kiếp người. Tình kia rắc, thắm bời bời, Gió xuân thổi, lụa là rồi, bặt thơm. Đợi mùa sau, đào hoa đơm,...
Cứ vô tình mưa rơi triền miên Thời gian như nhớ lại như quên Không gian hư ảo nhoè trong nước Ly rượu lắc lư những giọt mềm Mũm mĩm Mùa Thu mũm mĩm em...
Đêm Noel. Dù là một năm bất thường với bao biến cố và khó khăn, mất mát... vẫn có thời khắc cho tĩnh tâm và hy vọng. Đêm Noel vẫn lung linh ánh nến và thiêng liêng lời nguyện cầu....
Người xưa ví “nhẫn nhịn” như một loài hoa quý, được nuôi dưỡng trong tâm của mỗi người, có thể thành tựu những điều lớn lao mỹ diệu cũng như có thể hóa giải thù hận. Nhẫn nhịn là biểu hiện của sự khoan dung, của tính kiên trì vượt lên tất cả để chiến thắng bản thân mình....
Lưu ngôn phỉ ngữ (Tiếng Hàn 류(유)언비어; Tiếng Hán 流言蜚語), trong đó lưu - trôi nổi, ngôn - câu, phỉ - hôi hám, ngữ - lời. Có câu giống là 부언류(유)설 (浮言流說 - phù ngôn lưu thuyết) với phù - nổi, thuyết - chuyện; hay 부언랑(낭)설 (浮言浪說 - phù ngôn lãng thuyết) với lãng - sóng nước....
Nhớ thời lên chín lên mười. Tuổi thơ thung thăng theo những con đường nhỏ trong xóm rợp bóng tre mà đi. Những mái nhà tranh nho nhỏ nấp bóng dưới um tùm lá. Ai cũng có mảnh vườn ao cá. Làng quê xanh um mướt mắt trong hồn khi nhớ những ngày đuổi theo bươm bướm;...
Em đi hoa cỏ cũng buồn lây Nhìn ra bóng nắng nhớ vai gầy Hoàng hôn buông chậm, thương màu tím Đêm về tĩnh lặng, tiếc môi êm. Mượn mấy dòng thơ gửi nỗi niềm Gửi người áo tím chốn xa xôi...
Ta thật thà ngỡ hết mùa giá rét. Cất vội vàng chăn, đệm áo mùa đông. Mùa trở mặt ta thành ra rét mướt. Gió lạnh hả hê...tưởng khôn lắm...có sướng không?...
Kinh khuyết lùi xa, Tây Hồ dạo bước. Sen ngọc rung rinh mặt nước Sâm cầm thong thả bay đôi. Sạch trong cát bụi cuộc đời, Thăng Long mây tỏa xa vời còn đâu. Hôm nay được ngày rảnh rỗi Thầy trò ta chơi nhởi cảnh Ngũ Hồ....
Nơi đất trời huyền ảo mênh mông Mây ẵm núi, bồng bềnh sương giao bái Nơi bậc đá vẫn đưa đường chỉ lối Nâng chân người nhẹ gót bước lên mây....
Ngày xuân trẩy hội chùa Hương. Ngược dòng suối Yến, con đường biếc xanh. Ta về bái Phật lòng thành. Khói nhang hư ảo, nhắc mình thiện tâm....
Anh đưa em Đến khu vườn trái tim Hư ảo quá Cả trời sao lấp lánh Ta đi tìm nhau Tay vin vào lá Tay vin vào cành Cành nắm lấy tay...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!