- Sáng tác mới
Em mệt rồi, muốn tìm bờ vai dựa Tấm lưng trần vợi bớt cô đơn Em mệt rồi, không muốn nghĩ thiệt hơn Đời vô thường, sống yêu thương còn chưa đủ Em mệt rồi, đêm dài em muốn ngủ...
Tình hình ở Phước Long có nhiều chuyển biến lớn. Ở vùng tranh chấp, quân địch thường càn quét lấn chiếm. Những nơi chúng càn qua, buôn sóc xác xơ. Những vườn điều đang sai bông bị đốt trụi, những ngôi nhà dài là nơi tụ họp của cả buôn cả sóc, nơi đặt những cồng chiêng, những ché, xà Nung quý giá......
Người xưa dạy rằng: Con người cần hành thiện, tích Đức. Đức là những phẩm cách tốt đẹp của con người. Thiện mỹ, chính đại quang minh, trong sáng. Có Đức mặc sức mà ăn. Mất Đức là mất tất cả....
Ít nhất là trên 2500 năm, khi Thích Ca Mâu Ni hạ thế độ nhân, loài người đã một thời tỉnh Mê biết rằng có những sinh mệnh cao tầng đang bảo hộ họ. Thậm chí, đức Phật Thích Ca còn hé lộ cho chúng ta biết rằng Ngài khác chúng ta có một chữ Mê và Tỉnh mà thôi....
Nhiều khi cùng một sự việc, hiện tượng nhưng tùy cách nhìn mà mỗi người có cách diễn giải khác nhau, cụ thể: Cùng nhìn cái cốc nước còn một nửa, người suy nghĩ không tích cực thì nghĩ "nước vơi còn nửa cốc"...
Thầy Lễ tiễn cô sinh viên ra cửa và nói: - Thôi, thế nhé, em gắng sửa chữa bản thảo một lần nữa, nộp lại cho tôi vào tuần sau. Tôi sẽ xem lại lần cuối cùng trước khi em viết thành bản sạch....
"Thực tế" và "thực tiễn" là hai từ hay bị dùng lẫn, sai và đại đa số là do không hiểu được ý nghĩa của nó là gì. Thực tế (實际, 실제) là sự thật khách quan đang diễn ra trong một khung cảnh nào đó. Thực (實) là sự thực, Tế (际) là đang diễn ra. Tức là cái đang thực sự diễn ra....
Khi Đức Phật Thích Ca tại thế, có người hỏi Phật về nguồn gốc vũ trụ. Phật không trả lời. Không phải vì Phật không trả lời được mà là vì có nói họ cũng không chứng được, dẫn đến không tin,...
Thật ra đến hôm nay gã cũng không biết đã đi qua bao nhiêu con sông, bao nhiêu cây cầu. Mà không chỉ có gã bao người khác cũng vậy. Có ai biết một đời người biết được mình đã đi qua bao cây cầu, bao nhiêu con sông cơ chứ!...
Đọc một câu không nghỉ đã khó, đọc một trang không nghỉ còn khó hơn, đọc một cuốn sách không ngừng nghỉ quả là việc không thể. Kiệt sức mất....
Đừng lưu dấu vết. Thanh thản dừng chân Chẳng bám víu vào điều gì, cứ dừng rồi đi tiếp. Không tránh duyên đến, chẳng níu duyên đi Buông bỏ là tự do, bám víu là khổ ải Đến với đời tay trắng, rời cõi đời tay không....
Đừng lưu dấu vết. Thanh thản dừng chân Chẳng bám víu vào điều gì, cứ dừng rồi đi tiếp. Không tránh duyên đến, chẳng níu duyên đi Buông bỏ là tự do, bám víu là khổ ải Đến với đời tay trắng, rời cõi đời tay không....
Mọi sự đều từ Duyên mà đến và đi. Kiếm một người Tương Thức thời nay đã đỏ mắt. Đâu dám nghĩ tới kẻ TƯƠNG TRI. Sực nhớ ngày nào cách đây chừng hai ba chục năm ngâm ngợi câu thơ của Lư Đồng trong bài "Hữu Sở Tư":...
Văn hóa truyền thống vốn mang nội hàm rất lớn. Nếu chỉ xem bề mặt chữ nghĩa mà không hiểu được ngữ cảnh phát xuất câu nói, lại vội vàng gán ghép cho tác giả những ý tứ bản thân thiển cận hiểu được, như vậy thật đáng tiếc và uổng công tâm sức của những bậc thánh hiền!...
Bỗng dưng Mỵ lắm chuyện. Việc gì Mỵ cũng xía vô, hết ý kiến rồi lại suy đoán, lại buồn phiền. Cứ như thể Mỵ đang muốn quản cả thế giới, vơ “chuyện của người ta” vào, để rồi lo toan, để mà giãi bày. Cái “bỗng dưng” của Mỵ thực ra là có nguyên cớ. Đó là Mỵ bị vướng vào nỗi niềm tâm sự của mấy đứa em....
Mọi sự đều từ Duyên mà đến và đi. Kiếm một người Tương Thức thời nay đã đỏ mắt, đâu dám nghĩ tới kẻ TƯƠNG TRI. Sực nhớ ngày nào cách đây chừng hai ba chục năm ngâm ngợi câu thơ của Lư Đồng trong bài "Hữu Sở Tư":...
Khi thấy cuộc sống quá nhọc nhằn, hãy cảm ơn cuộc đời khi ta đã có một ngày an lành vô sự như hôm nay. Nếu nghĩ ta trắng tay, hãy thấy hạnh phúc vì đang có gia đình bên cạnh. Khi đang chán bản thân, hãy nghĩ đến câu ai đó động viên ta: "Cậu ổn mà, chẳng đang mơ về một ngày mai đấy thôi"....
Cuộc sống như cuộc chạy tiếp sức, hết người này đến người khác, hết thế hệ này đến thế hệ khác. Khi cha mẹ ta kiệt sức, cái gậy tiếp sức được trao lại cho ta, ta đón nhận và chạy không ngừng nghỉ. Khi ta kiệt sức, ta trao lại cho con cái, chúng lại tiếp nhận và chạy tiếp. Trên......
Trước sân, trăng vằng vặc Đất trời lộng hơi sương Ngẩng đầu nhìn trăng sáng Cúi đầu nhớ quê hương...
Giờ đã trở thành một thói quen là mỗi buổi sáng thức giấc, tôi lại dành những quãng lặng nhớ lại những gì đã trôi qua. Cứ y như thời gian vẫn còn đấy. Những gì của ngày qua, những gì đã qua, đang tới và sẽ tới chẳng phải đã an bài hết rồi. Ta gọi là số phận? Thời gian đâu mất. Nó đang nằm ở một cảnh......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!