- Sáng tác mới
Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn, hoa vừa kịp nở lá vội tan, lá vừa chớm mọc thì hoa lại tàn, chỉ thấy hoa mà không thể thấy lá, khi thấy lá lại chẳng thể gặp hoa, lá và hoa dẫu cùng chung một rễ, vốn rất gần mà chẳng thể gặp nhau, cứ nhớ thương mà ôm sầu thương nhớ…...
Ước gì mưa bụi rây rây, Sân rêu lấm chấm, cỏ cây cựa cành. Ước gì chút chút mong manh, Làn hương ấm, chút ngọn ngành, yêu yêu. Ước gì xúng xính áo điều, Vài chiếc pháo chuột, những chiều Ba mươi......
Mùa thu về thơm hương cánh gió Nắng thu vàng, mây nước trong xanh Ngàn thu qua mảnh đất Hà Thành Lời thệ ước lung linh nhắc gọi. Mùa an hòa bao dung đón đợi...
Tôi thấy tôi trong quán trọ trần gian Giá áo, túi cơm, quay cuồng, chật vật Khi chén rượu nồng, cà phê phiêu ngất Danh, lợi, tiền, tài, hỉ, nộ, sân, si....
Đằm mình trong một sắc thu trong xanh, mát lành, dịu ngọt. Vây quanh mình là cả một mùa thu đang chín. Thu đang chín trong nỗi niềm sâu lắng ấy. Bỗng dưng thấy lòng tĩnh lặng đến lạ lùng. Như đã bỏ lại đằng sau những bụi bặm trần tục của ngày xưa tháng cũ. Một cảm giác thật mới mẻ, tinh khôi và ngọt......
Mới sáng, mở mạng ra, mình bắt gặp những nụ cười rất tươi của các bé gái xinh như thiên thần rồi lại được đọc một đoản văn vàng như nắng trong giọt sương văn vắt lành lạnh hơi băng. Ước có cái Tâm thanh tịnh chẳng vướng hồng Trần như thế....
Trang Âm nhạc nhà Búp xin hân hạnh giới thiệu bài hát "Quán trọ trần gian" - Nhạc: Ánh Dương - Lời: Thơ Trần Huyền Tâm - Trình bày: Ánh Dương. Con còng còng cõng sầu trên bãi cát Loay hoay tìm một ước vọng mung lung. Tôi rút ruột hát tiếng đời bỏng rát Thân khô gầy xao xác kiếp ve ve...
Ngốc tột cùng thành cổ tích nghìn năm, Có một kẻ “Đi nơi Vô Tang Tích”, Làm một việc cực kỳ ngốc nghếch Là kiếm “Tìm Một vật Vô Danh”....
Trời lại mưa! Đã hơn nửa tháng nay trời đổ mưa tầm tã. Nhìn ra trời mưa trắng xóa một màu, nhìn ra vườn hòe cũng thấy một màu trắng xóa rũ rượi của hoa hòe nở rộ thấy xót cả lòng. Vậy là cả nhà phải đội mưa dầm nước ra vườn bẻ hòe về nếu không chỉ khoảng một tuần mưa mất một lứa hòe là coi như mất......
Mạc quê ở làng Thự. Làng cách bốt Cổ Gia hai cây số. Trước khi Nhật vào, bốt chỉ có một tiểu đội lính Tây đen và hai tiểu đội lính dõng trú đóng. Lúc Nhật đảo chính Pháp, bốt bị bỏ hoang. Năm bốn lăm, Việt Minh cắm cờ đỏ sao vàng trên nóc bốt....
Cửa khép lại, xe đi tiếp. Bầu không khí trong xe được phả mùi thơm từ nguyên liệu làm hương chứa trong túi tay nải ni cô vừa mang đi vẫn còn vương vấn mùi hương trầm gần gũi đặc trưng sắc thái Phật chùa. Giọng nói nhẹ nhàng, dáng người thanh nhã, khuôn mặt xinh tươi của ni cô như không có chủ ý gì......
Tháng Năm rồi Ta để lại sau lưng Tuổi học trò một thời thanh thản Nắng vàng nhuộm trời Trời nhuộm nước đến thật xanh Mây trắng lơ thơ nhuộm sóng thành trắng thế......
Người nói bỗ bã thường là người ôm sân hận trong lòng. Người có thói quen tiêu cực về ngôn từ thường là người luôn có tâm e ngại. Người thích nói phóng đại là bởi họ tự ti trong lòng. Người thích nói lời cao ngạo bởi họ luôn cảm thấy lòng bất an....
Thôi, người hãy hạnh phúc đi, Ta chẳng thể níu người về nữa đâu Tình yêu, sóng cả sông sâu, Ta nâng niu những nỗi đau thật lòng. Ta mơ một khoảng trời hồng,...
Tan học rồi, giấu kỷ niệm vào tim Cánh phượng hồng soi mình trong mắt biếc Rộn hành lang tiếng cười vui tíu tít Buổi học cuối cùng, ai nhớ, ai quên…...
Đó là một tác phẩm văn học lạ kỳ và trong trẻo của ngài quý tộc Pháp họ Đờ, Antoine de Saint-Exupéry. Tôi đọc nó lần đầu khi chưa đầy chục tuổi, không còn nhớ bản dịch của ai. Chỉ còn nguyên những cảm giác say mê và cuốn hút, trong cả những giấc mơ của nó....
Khi cầm tập thơ Giọt nắng vô thường của Trần Huyền Tâm trên tay, không hiểu sao ngay lập tức tôi liên tưởng đến “tia nắng mặt trời” trong bài thơ “Và bây giờ là buổi tối” của nhà thơ Ý Salvatore Quasimodo, người đã đoạt giải Nobel Văn học năm 1959:...
Bâng quơ ngọn gió Tháng Tư Rơi rơi đôi bông gạo đỏ Hoa sưa nghiêng mình xuống cỏ Hoa xoan rụng tím vườn nhà....
Một ngày kia, Khổng Tử đến tham quan một ngôi miếu cổ của nước Chu và thấy một cái bình. Khổng Tử hỏi người trông coi miếu: “Đây là bình gì?” Người coi miếu đáp: “Đây là bình dùng để tự thức tỉnh bản thân.”...
Tôi thấy tôi trong quán trọ trần gian Giá áo, túi cơm, quay cuồng, chật vật Khi chén rượu nồng, cà phê phiêu ngất Danh, lợi, tiền, tài, hỉ, nộ, sân, si. Thân khô gầy xao xác kiếp ve ve Tôi rút ruột hát tiếng đời bỏng rát...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!