- Sáng tác mới
Một buổi sáng mùa hè đang chớm. Thức dậy trong tiếng nhạc êm đềm, du dương. Tiếng chim hót trong veo. Tiếng giọt sương đang khe khẽ tan mềm trong không khí hân hoan đón chào ngày mới. Tiếng tia nắng nhẹ xoay gót bước ra từ mật ngọt ấm nồng nơi vầng chăn mây bông trắng. Tiếng của làn gió trong lành......
Thời @ nối gần bao miền đất, có thể gửi tia nắng ban mai của nơi này đến cho nơi kia, đổ một cơn mưa đầu mùa hạ đến một miền khô khát mong chờ.Tất cả đủ đầy trong thông tin và gần gũi trong cảm xúc… Sao bỗng dưng lại nhớ đến những phong thư ngày xưa, những cánh thư được bọc trong phong bì và gửi qua......
Anh đứng lặng đi trước ánh mai hồng Đời đẹp quá và trời trong trẻo quá Gió Hè sớm ào reo tán lá Bình minh em toả ngập hồn anh...
Tôi đi tìm mặt trời Chín mặt trời đã trôi về sau núi Càn khôn lặng lặng những vòng quay cuối Biết bao mùa hoa tím rụng rơi. Tôi đi tìm mặt trời Nắng vàng ran ran trong ngực...
Buổi sáng nay có gì khác lạ. Trời trong xanh nắng vàng rực rỡ. Gió mơn man thủ thỉ bao điều. Bát ngát sân trường dàn hợp xướng ve kêu. Phượng cuống quýt đơm từng chùm hoa lửa....
Phượng ơi còn thắm đỏ Góc sân trường năm xưa? Cái màu tha thiết ấy Rối lòng ta đến giờ! Giữa lá xanh phơ phất Nụ he hé màu hoa Tựa như là đốm lửa Tự hồn ta lan xa…...
Khi cầm tập thơ Giọt nắng vô thường của Trần Huyền Tâm trên tay, không hiểu sao ngay lập tức tôi liên tưởng đến “tia nắng mặt trời” trong bài thơ “Và bây giờ là buổi tối” của nhà thơ Ý Salvatore Quasimodo, người đã đoạt giải Nobel Văn học năm 1959:...
Hoa Sen, hay còn gọi là Liên hoa, được xếp vào bộ tứ quý hoa trong nền văn hóa truyền thống của nhiều nước Phương Đông. Vẻ đẹp cao quý, thuần khiết, trong trẻo, không vướng bụi của hoa Sen luôn được gắn với chữ Tâm của các Đức Phật. Tương truyền khi Đức Phật Thích Ca đản sinh, Ngài đi 7 bước là có 7......
Tập thơ Mùa Đợi của Thúy Hằng được nhiều người nhận xét là “êm đềm”, “ngọt lành”. Riêng tôi, cảm giác nổi bật khi đọc không phải là êm đềm, mà là sự trăn trở, là sự cuộn xoáy giữa “lở” và “bồi” của một dòng sông trong hành trình tìm về với biển... và dường như còn xa hơn nữa....
Giữa nụ hôn ta gửi đến cho nhau Gió chen ngang em nghiêng đầu bẽn lẽn Nụ hôn xa thay cho lần lỗi hẹn Tháng Tư này em không đến nghe anh......
Tôi nương theo cánh cửa thời gian Đến chốn trần ai, oe oe tiếng khóc Bởi giữa màn đêm, tối đen, nheo nhóc Ai biết mai kia tôi tỏ khúc quay về?...
Khuya. Trà nhích lại gần tôi vì đêm thu bỗng trở lạnh. Có tới hàng chục năm xa, tôi và Trà mới gặp nhau trên mảnh đất làng mình. Vui quá, chúng tôi nằm bên nhau trong căn lều của “ông Phác vó bè” nghe ông kể về làng Râu, về những chuyện đầu cua, tai nheo, trên trời dưới biển.- Ngủ đi - Lần thứ ba......
Chẳng có lúc nào tôi không nghĩ về em Quả thực là như vậy Bắt đầu từ buổi ấy Tôi mê man yêu một người yêu Chẳng dễ dàng đâu dù nhiều sớm nhiều chiều Mà quên được phút bên nhau em ạ...
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 청천벽력 (靑天霹靂 - thanh thiên phích lịch). Ở đây, thanh - xanh, thiên - trời, phích lịch - sét đánh thình lình (chữ 霹, ngoài âm "phích" còn một âm khác là "tích"). Câu này có nghĩa là sét đánh giữa trời xanh...
Vẫn là buổi chiều xuân chợt nắng, chợt mưa. Và lòng người cứ ngập tràn niềm thương nỗi nhớ vỗ về nơi cõi thế. Một cảm giác rất lạ, không giống những chiều tháng 3 của những ngày xưa tháng cũ. Bỗng dưng thấy thèm được ngắm nhìn những vạt nắng vàng mơ lung linh lung linh nơi mắt hồ sóng biếc....
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 청천벽력 (靑天霹靂 - thanh thiên phích lịch). Ở đây, thanh - xanh, thiên - trời, phích lịch - sét đánh thình lình (chữ 霹, ngoài âm "phích" còn một âm khác là "tích"). Câu này có nghĩa là sét đánh giữa trời xanh (푸른 하늘에 벼락이 친다)....
Chuyện xảy ra vào buổi trưa một ngày cuối Xuân. Thêm một lần tôi đến với biển mà không có Anh. Biển Tam Thanh hoang sơ lao xao nắng gió. Tôi đã cố ý chọn một góc yên tĩnh để tận hưởng cảm giác chỉ một mình với biển xanh êm, bởi tôi đang trong tâm thái của một người “chỉ thiếu có một người mà cả trời......
Biển đã thức dậy từ lâu Mắt biển là mặt trời tròn xoe với hàng mi vàng rực rỡ Sáng tinh khôi, mặt trời lên bỡ ngỡ Biển nhớ ai mà đêm về trăn trở? Mà ngàn năm con sóng mãi bồi hồi…...
Anh đứng lặng đi trước ánh mai hồng Đời đẹp quá và trời trong trẻo quá Gió Hè sớm ào reo tán lá Bình minh em toả ngập hồn anh...
Theo dấu chân của bậc thầy, và hẳn cũng trải qua rất nhiều công phu tĩnh tọa, lão Đạo Gia họ Trần mới truyền lại được chiêm nghiệm về sống và chết qua bài thơ. Có lẽ ảnh hưởng của chữ Chân là chữ quan trọng nhất trong Đạo Gia, cho nên, cụ Trần có rất nhiều bài thơ với tựa đề dài, cụ thể. Bản thân nó......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!