- Sáng tác mới
Giọt nước mắt thần thánh Ân tứ toàn vũ trụ Trái đất trôi lóng lánh Nở thơm lừng hoa Sen. Rồi thời gian lãng quên Rồi tháng ngày đằng đẵng Nhân loại đầy ưu phiền Trái đất thành giọt đắng....
Giữa vũ trụ tối tăm Giọt nước mắt địa cầu Lăn vào trong thăm thẳm Với không gian không màu. Giọt nước mắt ào ào vỗ sóng Giọt nước mắt êm đềm thảnh thơi...
Trăng hạ huyền vồi vội Chiếc thuyền lật mất rồi Ta chưa đi đã tới Uống no những sao trời Dòng Ngân Giang mải miết Tinh cầu nào đang chờ Trái Đất mịt mờ thế...
Xuân sang Mai, Đào nở Cúc nhuộm vàng thu qua Trạng Nguyên ngời sắc đỏ Đông về xòe đơm hoa Sen đưa thơm vào Hạ Rào rạt xanh, ngát hương Mở từng cánh vô ngã Bởi đời vốn vô thường...
Càng suy nghĩ nhiều về cuộc sống, tôi càng tiến đến việc nhận ra vấn đề cơ bản: Sự khó khăn và khổ sở nhất đối với con người hiện đại là “sự lãng quên”. Có rất nhiều thứ chúng ta đã lãng quên. Giống như một vấn đề leo thang, sự lãng quên đã thấm nhuần trong con người......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!