- Sáng tác mới
Đồng quê thẳng cánh cò bay Đường làng uốn khúc lúa say đôi mùa Cây đa bóng rợp sân chùa Sớm hôm đôi bạn vui đùa cùng nhau Bao năm anh ngắm hoa cau Ngóng mong ngày mẹ đón dâu về nhà...
Ôi màu xanh kỳ lạ Xanh mượt mà Xanh khắp mọi nơi Xanh từ bình minh cho đến khi hoàng hôn lấp ló cuối trời Ngỡ xanh trốn đi đâu trong ánh chiều chập choạng Không… không… không...
Thầy tôi tuổi ngoại tám mươi Vẫn còn nét đẹp một thời thanh xuân Nước da thầy vẫn tươi hồng Đôi tay thầy vẫn ấm nồng tình xưa Năm qua…tháng lại…bây giờ Làm sao quên được chuyến đò sang sông...
Chào Tháng Sáu những ngày hè oi ả! Thời gian trôi dần tới đích vô cùng... Và với tôi hết thảy đều quý giá Tiếng ve sầu xơ xác giữa tầng không......
Sắc bung khoe sức xuân thì Yêu anh em có tiếc gì đâu anh Tím hoa trên lá biếc xanh Thương nhau rụng cuống héo cành xá chi...
Nếu không tình cờ đọc được bài Mã thơ Bùi Việt Phương của PGS.TS Phùng Gia Thế trên Facebook, chắc tôi còn tiếp tục chịu thiệt thòi dài dài bởi không hiểu vì sao những bài thơ hay như thế mà không chịu đến với một người yêu thơ, “thuộc thơ bạn hơn cả thơ mình” như tôi....
Em viết thơ tình cho mình khi qua tuổi bốn năm Nét chữ tay run, nghiêng nghiêng như dốc đời, vời vợi. Câu thơ tựa mảng mây, trôi phía núi. Cuốn theo mấy độ xuân thì... Mênh mang câu chữ Xuân đi Bỗng giật mình khi chẳng còn đôi mươi....
Tháng Tư Washington Có hơn ba nghìn cây anh đào cùng nở Chỉ có hoa là còn rất trẻ Chỉ có hoa khiến nao lòng đến thế Người ngắm hoa Ai cũng gặp xuân thì Chỉ có tình người Khiến loài hoa mong manh...
Người ta yêu nhau Người ta làm khổ nhau Không quên được khi bên nhau mê đắm Khi trống vắng thấy lòng mình thăm thẳm Nhìn nơi nao cũng thấy bóng tình nhân...
Sài Gòn tết, tiết xuân như mùa hạ Trời không mây, nắng vàng đất, vàng mai Lá điệp rụng vàng những con đường vắng Lưa thưa người đi chúc tết sớm mai...
Một người cha và con trai đang cưỡi lừa trên đường. Một người qua đường bình phẩm họ, nói rằng: “Hai người tàn nhẫn đến nhường nào! Nhìn xem con lừa đáng thương mệt mỏi làm sao.”...
Có một mùa luôn được nhân thế nâng niu yêu chiều. Có một mùa đã lấy đi của những người yêu nó không biết bao nhiêu thời gian, cảm xúc. Có một mùa luôn đậm đầy nỗi niềm nồng say, đắm đuối,...
Gió róc rách len dần vào khe suối Nắng chín cây treo trĩu nặng lưng cành Thảm rừng xanh muôn thuở cứ ngát xanh Như mái tóc buổi xuân thì sơn nữ......
Một người khôn ngoan biết rằng anh ta không biết gì, nhưng người ngu ngốc nghĩ rằng anh ta biết tất cả. Một người từ bi nghĩ rằng có nhiều cơ hội để hoàn thiện, nhưng một người xấu nghĩ rằng anh ta là đủ tốt....
Thơ là tiếng nói của trái tim. Tâm Tĩnh nên thơ Huyền Tâm cũng sâu và lặng. Tâm Tĩnh bởi được soi thấu trong ánh sáng tư tưởng Chân Thiện Nhẫn mà Tâm đã ngộ được từ rất sớm....
Nguyễn Diệu Liên tên thật là Nguyễn Thị Liên, sinh năm 1973, quê biển Diêm Điền – Thái Thụy - Thái Bình, nơi dòng sông Diêm Hộ đỏ nặng phù sa uốn khúc, hòa vào biển lớn - nơi trên bến, dưới thuyền tấp nập là đầu mối giao thương với các thành phố Nam Định, Hải Phòng bằng đường biển, đường sông - nơi......
Lần đầu gặp nữ thi sĩ Trần Huyền Tâm, tôi ngỡ mình đã quen chị từ lâu. Chị dịu dàng, đằm thắm, khi nhoẻn cười, cả không gian chung quanh như bừng sáng. Ở chị, tố chất của một nhà ngoại giao kỳ cựu có thừa...
Lạ thật! Tôi đã thấy trong số bạn bè mình rất nhiều người chẳng có dính dáng, hiểu biết gì về Biển mà tự nhiên cứ yêu nó. Trong số ấy có cả tôi......
Lá vàng vướng cội vừa rơi Mùa thu áo rụng xuống chơi vơi buồn Luồn kim cắn chỉ xâu trôn Xé manh hè rách vá hồn lành đông...
Em đưa mùa thu đi đâu Mà sóng mắt chiều lơi tím thế Lòng tôi… cơn gió mùa đa đoan cả nể Đem chênh chao níu giữ mái xuân thì. Chẳng riêng gì một cánh thiên di Đón bước trăng vỗ về lối cỏ Sen khép vụ gửi tình hương ở trọ Cốm đằm mùa ngọt nếp ủ lời thơm....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!