- Trang thơ
Gốc tích ruộng Thác Đao
Thứ sáu - 11/04/2025 08:15
(Ảnh: Pixabay)
GỐC TÍCH RUỘNG THÁC ĐAO
(Theo Truyện cổ tích Việt Nam)
Đời Lý vùng Thanh Hóa
Có mẹ con ông Bơng
Nhà ở gần núi nhỏ
Núi này tên “Băng – Sơn”.
Nghe kể ngày còn trẻ
Vào rừng đào củ mài
Thấy dấu chân to, lạ
Bà ướm mà mang thai.
Bơng không thích học chữ
Chỉ thích tập ném đao
Đánh gậy rồi cử tạ
Chẳng chịu thua người nào.
Bơng đấm chết bò mộng
Bơng bẻ gãy sừng trâu
Lại lấy hòn đá tảng
Mà đẽo cù, đá cầu.
Vùng Đông – Sơn thuở ấy
Có một ông tên Vồm
Ông này cũng to, khỏe
Muốn đọ sức với Bơng.
Ông Bơng đi kiếm củi
Thì ông Vồm đến nhà
- Con tôi đi lấy củi
Chú hỏi gì? Chờ nha!
Nhìn thấy Bơng gánh củi
Bó củi như bó rơm
Ông Vồm liền bỏ chạy
Không đáp lời mời cơm.
Bơng vừa nghe mẹ kể
Vứt gánh củi đuổi theo
Bơng với Vồm đọ sức
Đất đá bay vèo vèo.
Chịu một đòn vả mạnh
Vồm vẹo mặt sứt tai
Rồi cúi gập người lạy:
- Tha cho em, anh trai!
Và thế là từ đó
Vồm xin đi theo Bơng
Ngày đêm luyện võ nghệ
Cả hai đều phi thường.
Tranh nhau một bãi đất
Đàm – Xá và Cổ - Bi
Đấu khẩu rồi đấu gậy
Trẻ con khóc như ri.
Bơng đi ngang vùng đó
Chướng mắt và ngứa tai
Liền đứng ra hòa giải:
- Đừng cậy giỏi, khoe tài!
Tá Lực người Đàm – Xá
Cũng là một anh hào
Không nghe Bơng khuyên nhủ
Muốn tranh giành thấp cao.
Không chịu nổi một đấm
Tá Lực ngã lăn rồi
Dân Đàm – Xá rối rít:
- Thôi xin bác! Bác ơi!
Tiếng tăm Bơng từ đó
Đưa truyền đi khắp nơi
Vua tuyển quân Túc vệ
Bơng liền được Vua vời.
Sau một cuộc tỉ thí
Vua đã biết Bơng tài
Liền cất lên làm tướng
Võ Vệ Tướng Quân! Oai!
Vua băng hà sau đó
Triều thần chừng bất yên
Nếu cứ theo Di chiếu
Vua mất, Thái tử lên.
Lễ Đăng quang chưa thể
Ngôi báu còn tranh giành
Ba Hoàng tử thứ bậc
Còn ganh tị với anh.
Võ Đức Vương Hoàng tử
Hoàng tử Đông Chính Vương
Và một người em út
Dực Thánh Vương không nhường.
Ba Hoàng tử lập trận
Đánh xông vào Hoàng cung
Lật đổ Hoàng Thái tử
Làm thế cuộc rối tung.
Biết Thái tử khó xử
Bơng vỗ gươm: Muôn tâu
Để thần ra trị chúng
Không được hỗn láo đâu!
Bơng đến cửa Quảng - Phúc
Chỉ mặt Võ Đức Vương:
- Đồ bất hiếu bất mục
Ông cho mày tan xương!
Một đường gươm sáng chói
Võ Đức Vương bay đầu
Hai Hoàng tử chạy biến
Mãi chả tìm thấy đâu.
Rồi sau trận thắng đó
Vua định phong thưởng Bơng
- Xin không nhận chức tước
Ban ruộng đất còn hơn.
Nhà thần dưới chân núi
Thần đứng phóng mũi đao
Chỗ nào đao cắm xuống
Xin Bệ hạ quyết trao…
Ngày hôm sau làm lễ
Bơng khăn áo đẹp sao
Thắp nhang khấn Trời Đất
Rướn người rồi phóng đao.
Đao cứ bay, bay mãi
Hệt như một cánh chim
Mãi không chịu hạ xuống
Mọi người mỏi mắt tìm.
Rồi từ chỗ đao cắm
Đo đến chân Băng – Sơn
Quy vuông mười ngàn mẫu
Ruộng Vua ban cho Bơng.
Và thế là từ đó
Ruộng này gọi Thác Đao
Nông phu không chịu thuế
Cuộc sống đẹp làm sao!
TỐNG TRUNG