- BÙI ĐẠI DŨNG
Kính chúc
Kính chào những con ười lỗi lạc Đuôi rất to và đầu nhỏ vô cùng Chúc các vị an nghỉ trên chót vót Đỉnh mái vòm của cây nấm thành công.
Minh Tuệ
Sự hiền khô lý rất thâm Đầu trần lột mũ lục lâm chùa vàng Chân đất bước nhiếp phố làng Xưng “con” tập học khác hàng “thầy” ma Ruột nồi cơm điện chỉ ra
Ngày Mưa
Mầm sen ngoi nước bùn lên, Gặp mưa mà cũng ngả nghiêng não lòng. Mưa ơi mưa có biết không, Nơi ngập thì ghét, hạn mong nhường nào.
Một trí tuệ hồn nhiên minh triết
Tôi gặp ông lần đầu tiên năm 1998 khi được phỏng vấn sát hạch để chuyển về làm việc tại Ban Nghiên cứu của Thủ tướng tại trụ sở cũ ở số 6 phố Bà Huyện Thanh Quan. Ấn tượng nhất với tôi khi gặp là cử chỉ lịch thiệp,
Kiều tân thời
Khách du bỗng có một người Kỳ tâm họ thúc cũng nòi thư hương Vốn người huyện Tích châu Thường Theo nghiêm đường mở ngôi hàng Lâm Tri
Kiều tân thời (I-III)
Rằng năm Gia Tĩnh triều Minh Bốn phương phẳng lặng hai kinh vững vàng Có nhà viên ngoại họ Vương Gia tư nghĩ cũng thường thường bực trung Hóa nhi thật có nỡ lòng Vương Quan là chữ nối dòng nho gia
Rét nàng Bân muộn
Nàng Bân đan áo chậm, Bắt trời rét theo mình. Ai mà chê nàng vụng, Tù - bạo lực thiên đình. Trời này theo cảm tính, Tiểu tiết và cá nhân.